Người edit và beta: Cà phê hòa tan
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương 37: Kawagebo, mười.
Lúc Nhiễm Văn Ninh còn ở trong cái kén, thật ra cậu cũng không tỉnh táo.
Cậu lâm vào một loại trạng thái hôn mê kì lạ, ý thức nhẹ nhàng hệt như đang trôi bồng bềnh trên không trung.
Mãi đến khi năm giác quan đều khôi phục, cậu mới cảm thấy toàn thân mình hơi đau đau, hệt như là đang phải nằm trên thứ gì đó có bề mặt thô ráp vậy.
Nhiễm Văn Ninh khôi phục tinh thần, bèn ngồi dậy nhìn nhìn, lúc này, cậu mới nhận ra rằng mình nằm trên một đống đá vụn, hèn chi cứ không thoải mái thế nào ấy.
Trì Thác đang trò chuyện cùng cậu trai lạ mặt kia, Giang Tuyết Đào cũng đang đứng bên cạnh họ dự thính, bên cạnh Nhiễm Văn Ninh chỉ còn Lâm Nhất.
Cậu ta thấy Nhiễm Văn Ninh tỉnh rồi, nói với cậu: "Anh đúng là may mắn."
"Làm sao vậy? Bây giờ mình đang ở đâu?" Nhiễm Văn Ninh không hiểu, bèn hỏi.
Lâm Nhất đặt một tay lên đầu Nhiễm Văn Ninh.
Hành động này dọa Nhiễm Văn Ninh sợ chết khiếp, cậu còn nghĩ Lâm Nhất muốn moi óc mình ra.
"Tôi nghe người kia nói rằng chúng ta đang ở trong tầng sâu nhất của mộng cảnh.
Cũng may cái mộng cảnh này rất đặc biệt, anh như thế mà cũng có thể đi vào." Lâm Nhất nhấc tay lên, sau đó tự động đi về phía bọn Trì Thác.
Tầng sâu nhất của mộng cảnh? Nhiễm Văn Ninh cũng không để ý vì sao Lâm Nhất tự dưng lại chụp đầu cậu, cậu lập tức nghĩ rằng nếu như tầng sâu nhất của mộng cảnh là mộng cảnh chính, như vậy nó sẽ có chủ mộng cảnh.
Nhiễm Văn Ninh hơi xúc động, bèn bò dậy, chạy bình bịch về phía đội trưởng nhà mình.
Bọn họ đang ở trong một khu vực có đá vụn và cỏ dại lẫn vào nhau.
Phóng tầm mắt nhìn về sau sẽ trông thấy một vách núi, đối diện với vách núi lại là đá vụn và cỏ dại, cứ như thế mà kéo dài mãi đến nơi xa, mãi cho đến khi nó khuất xa về phía đường chân trời.
Con thiêu thân khổng lồ dẫn bọn họ đến đây đang dừng ở sau lưng bọn họ, đôi mắt tím của nó chăm chú dõi theo bóng dáng năm người họ.
Trì Thác thấy Nhiễm Văn Ninh tới gần, nói với cậu: "Ở nơi này, tôi không thể mang cậu tỉnh lại được, không ai chạy thoát khỏi tay chủ mộng cảnh được cả."
"A? Chủ mộng cảnh ở đâu?" Nhiễm Văn Ninh cảm thấy tâm trạng cậu khá hài lòng, thế mà còn khá là hứng thú với chủ mộng cảnh.
Ngô Côn Phong dẫn người trong "Ánh sáng" đi đến một nơi mà bầu trời bị phá thủng một mảng lớn.
Bầu trời của nơi đó có vẻ ngoài giống vỏ trứng gà nhưng bị mất đi một miếng, cả bọn Nhiễm Văn Ninh lại đang đứng trong lòng vỏ trứng bị nát đó để nhìn ra phía ngoài.
Bầu trời của nơi nọ màu đen, trong lòng nó chứa đầy những ngôi sao sáng rực.
Nhiễm Văn Ninh đi đến gần rồi mới ngẩng đầu lên quan sát vùng trời kia, thật ra nó trông hệt như vũ trụ vậy.
Dưới mảnh vũ trụ mênh mông này, lại có một cái vỏ trứng gà bị đánh nát có màu sắc rực rỡ.
Sinh vật chui ra từ vỏ trứng nọ nằm trong lòng dải ngân hà lóng lánh ánh sao.
Bên ngoài vỏ trứng nọ, có hằng hà sa số đá vụn bay ở xung quanh.
Nhìn chung, hình ảnh này giống hệt như một đứa bé đang nằm trong nôi vậy.
Chủ mộng cảnh thật ra còn đang cách họ rất xa.
Nếu muốn đi đến cạnh nó, bọn họ phải nhảy cóc không gian hệt như trong vũ trụ bình thường vậy.
Còn sinh vật trong nôi kia vẫn luôn chờ mọi người, cũng không biết là loại sinh vật siêu việt nào lại có thể núp sâu được đến thế trong mộng cảnh.
Hiện giờ, cả bọn Nhiễm Văn Ninh hệt như những khán giả đang đứng dưới sân khấu, còn chủ mộng cảnh kia lại đang là một nhân vật chính đứng trên sân khấu.
Thế nhưng, nếu muốn từ dưới sân khấu nhảy lên bục diễn, họ cần phải băng qua một không gian đứt gãy.
Khoảng cách giữa họ và Nó cũng không thể nào nhắm chừng được.
Độ vĩ đại của sinh vật chủ mộng cảnh kia nếu bằng mười thì sẽ có tám hay chín phần trong ấy vượt xa khỏi trí tưởng tượng của bọn họ.
"Thế mà Nó còn rất hòa thuận." Trì Thác nhìn phương xa, lẩm bẩm nói như vậy.
Ngô Côn Phong thở dài, nói: "Thật ra nó vốn không ở trong mộng, nó như chúng ta vậy."
Nhiễm Văn Ninh vốn nghĩ rằng vẻ ngoài của chủ mộng cảnh sẽ rất khó để miêu tả, nhưng thứ trước mắt cậu lại giống như một loài động vật vậy.
Toàn thân Nó trắng như tuyết.
Nó có dáng vẻ của một con thú bốn chân.
Bộ lông trên người Nó trắng muốt, loang màu ra cả không gian xung quanh.
Sau lưng nó có một đôi cánh bướm, nhưng bên ngoài của cánh bướm trông không giống như có vảy cho lắm, thứ trên cánh nó lại giông giống lông chim hơn.
Dưới tầng cánh lớn nhất của nó, còn có hai tầng cánh nhỏ mỏng dính nữa.
Nó nhắm hai mắt, nằm trong vùng không gian kia.
Sừng trên đầu Nó có hình xoắn ốc.
Nhìn tổng thể toàn thân Nó xong, Nhiễm Văn Ninh cảm thấy Nó khá giống một con dê.
Sinh vật trong mộng kia dường như cảm nhận có chuyện xảy ra.
Bộ lông phiếm ánh sáng trên người Nó động đậy một chút, sau đó, Nó chậm rãi mở mắt ra.
Đó là bốn con mắt dê màu vàng, đôi trên to, đôi dưới nhỏ, tạo thành hai cặp mắt.
Đồng tử của Nó không phải một vệt đen dài nằm ngang, hai cặp đồng tử nọ biến đổi một chút, sau đó mới cố định thành bốn hình tròn.
Tuy rõ ràng Nhiễm Văn Ninh cách Nó rất xa, nhưng khi cậu mắt đối mắt với Nó, ý thức của cậu lại như bị Nó hút lấy.
Cậu sợ hãi trông thấy tinh thần lực của mình trực tiếp rơi xuống ngưỡng gần lạc lối.
Trước khi sinh vật trong mộng này cử động, thật ra Giang Tuyết Đào đã dùng năng lực ý thức của hắn bao vây đồng đội mình.
Nhiễm Văn Ninh còn chưa kịp cảm thấy khó chịu đã khuỵu gối quỳ xuống, sau đó, tinh thần lực của cậu lại vèo vèo tăng lên, cứ như đang chơi cầu cơ không bằng.
Nhưng cảm giác trong lúc ấy của cậu lại là, cậu bị ép thành một sợi dây nhỏ, một giây sau lại trở lại trạng thái bình thường.
"Năng lực nhận biết của cậu cao hơn tinh thần lực nhiều lắm." Trì Thác đỡ Nhiễm Văn Ninh, nói như vậy.
Nhiễm Văn Ninh cảm thấy mũi mình hơi ướt.
Cậu thế mà lại bị ép tới chảy máu mũi.
Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy máu trong mộng cảnh, cậu vô cùng kinh ngạc, sau đó đi nhìn số liệu của mình.
Thời điểm nghiêm trọng nhất lúc nãy hẳn số liệu của cậu là tinh thần lực 38, năng lực nhận biết 198.
Năng lực nhận biết vượt mặt tinh thần lực một khoảng rất lớn, thế mà lại khiến người ta thành như thế sao.
Nhiễm Văn Ninh nhanh chóng ổn định trạng thái của mình, lưng cậu túa ra mồ hôi lạnh.
Cậu đột nhiên cảm thấy hoảng sợ, năng lực nhận biết cao dường như sẽ dẫn đến một việc vô cùng không hay.
Ngô Côn Phong cảm thấy vô cùng có lỗi: "Tôi nghĩ đám người các anh đều có thể chịu được."
"Anh ta vẫn còn là một người mới." Lâm Nhất nói, giọng điệu kia nghe hệt như cậu ta đã thành một tên cao thủ không bằng.
Trong bốn người họ, chỉ có duy nhất một người yếu ớt, Ngô Côn Phong lúc nãy cũng không ngờ đến, thế nhưng, bây giờ lại không thích hợp tính toán chi li, cậu ta phải hỏi chủ mộng cảnh xem có nên thả đám người này rời đi hay không.
Người đưa tin giáng lâm bằng cách ấy, đồng nghĩa với việc Nó đã chú ý đến bọn họ.
Ngô Côn Phong tiến về phía trước, trò chuyện cùng Nó.
Người của đội "Ánh sáng" thì lại đứng bên cạnh thảo