Người edit và beta: Cà phê hòa tan
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương 38: Kawagebo, mười một.
Nhiễm Văn Ninh cảm thấy chuyện không nên phức tạp đến như thế.
Nếu đồng ý thả bọn họ rời đi, vì sao Nó sẽ phái một con thiêu thân lớn đến đón họ chứ, trực tiếp mở cổng để bọn họ đi ra không phải sẽ tốt hơn sao?
Ngô Côn Phong tỏ vẻ cậu ta cũng không biết rõ.
Chủ mộng cảnh sẽ rất ít khi gặp người, cho dù có là cậu ta đi chăng nữa thì cậu ta cũng đã không gặp nó từ rất lâu rồi.
Trong lòng Ngô Côn Phong còn có rất nhiều câu hỏi, nhưng cậu ta chưa quen thân người trong "Ánh sáng", vì vậy nên cũng không hỏi ra miệng.
Sau khi chủ mộng cảnh trong mảnh bầu trời bị phá vỡ kia đưa tiễn tiểu đội "Ánh sáng", cả phần trời nơi ấy hợp vào với nhau, hóa thành một màn trời hoàn chỉnh, hệt như lúc trước chẳng có chuyện gì xảy ra vậy.
Nếu chủ mộng cảnh đồng ý thả bọn họ đi thì chuyện sau đó lại khá đơn giản, cho dù đám người Nhiễm Văn Ninh có đi hướng nào chăng nữa thì lối ấy cũng sẽ là lối ra chính xác.
"Chủ mộng cảnh rốt cuộc là loại sinh vật như thế nào?" Nhiễm Văn Ninh đi trên mảnh đất hoang vu đầy sỏi đá nọ, hỏi.
"Thứ nọ bây giờ còn chưa có định nghĩa cụ thể, nhưng lĩnh vực ý thức của nó quá mạnh mẽ, khiến rất nhiều người bị liên lụy." Trì Thác nói với Nhiễm Văn Ninh như thế.
Ngô Côn Phong cũng đã làm dịu quan hệ của mình với tiểu đội "Ánh sáng", vì vậy, cậu ta nói cái nhìn của chính mình với họ: "Thật ra nếu nhìn từ góc nhìn của chúng, chúng ta cũng là những kẻ đang quấy nhiễu mộng cảnh của chúng."
"Tạm thời xem chúng như một loại sinh vật đi thôi, chúng ta dường như chỉ có thể tiếp xúc với chúng thông qua mộng cảnh mà thôi."
Lâm Nhất nghe Ngô Côn Phong nói thế, cãi một câu: "Anh ở trong cái mộng cảnh này quá lâu, nếu như bị ném vào trong những mộng cảnh khác, anh sẽ không còn cảm thấy chúng nó là sinh vật nữa."
Ngô Côn Phong cũng không phản biện lại Lâm Nhất.
Phần lớn những mộng cảnh khác đều nguy hiểm, cậu ta cũng có biết mà.
Trì Thác làm dịu bầu không khí một chút: "Nếu chủ mộng cảnh này có tồn tại thì hẳn Nó nên có một cái tên.
Cậu là người tiếp xúc sớm nhất với nó, cậu có thể đặt một cái tên cho nó."
"Tôi nghĩ tôi vốn không phải người tiếp xúc với nó sớm nhất đâu.
Người ấy hẳn là Vương Thành, có điều anh ta không để tâm chuyện này cho lắm." Nhắc đến cái tên này, trong lòng Ngô Côn Phong lại có một cảm xúc khó chịu, thế nhưng, cậu ta cũng không muốn người xung quanh phát hiện điều này.
"Các anh định xử lí cái mộng cảnh này như thế nào?" Ngô Côn Phong hỏi bốn người cạnh mình.
Trì Thác là đội trưởng, vì vậy anh có quyền lên tiếng nhất.
Anh nói với cậu ta: "Mộng cảnh này của cậu đã bị phát hiện, tôi cũng không thể hoàn toàn giấu nó đi, nhưng tôi sẽ cố hết sức để khiến nó trở thành một mộng cảnh trục xuất, còn cậu có thể trở thành một người dẫn đường chuyên phụ trách nơi này.
Bình thường đừng để người khác biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ ra sao."
Ngô Côn Phong suy nghĩ, sau đó hỏi Trì Thác: "Anh cũng giống với anh ta, vì sao lại phải giấu nơi này đi?"
Chuyện này có dính líu đến một lĩnh vực khác, Trì Thác không tiện nói rõ, chỉ có thể nói với Ngô Côn Phong: "Chi nhánh kia của cậu thật ra được đội thứ tư nắm giữ, nhưng Vương Thành lại thuộc về chi nhánh bên này của bọn tôi.
Dù sao cũng là hai đội hai khu vực, hai bên đều đang tranh cướp người mới và mộng cảnh."
Công danh lợi lộc cũng tính vào được hả?
Nhiễm Văn Ninh nghe xong câu trả lời của Trì Thác, chỉ cảm thấy chuyện này khá thực tế.
Tuy kẻ địch của mọi người đều là mục tiêu chung, nhưng xét dưới góc độ có tiền có trợ cấp, dĩ nhiên chi nhánh càng mạnh sẽ đầu tư càng nhiều, mà trong đó, nhân tài chính là một yếu tố vô cùng quan trọng.
Ngô Côn Phong nghe Trì Thác trả lời, chỉ tin một nửa.
Nếu theo như lời của Vương Thành trước đây thì tình huống cũng có thể không như vẻ bề ngoài như thế.
Hơn nữa, chuyện của Vương Thành khiến cậu ta rất để ý, mong muốn trở thành một người trong ngành của cậu ta đã mãnh liệt hơn so với lúc đầu rất nhiều.
Nếu Vương Thành là người thuộc chi nhánh của bên "Ánh sáng", cậu ta cũng có thể tin tưởng họ một lần.
"Tôi tạm thời đồng ý cách xử lí này của anh, nhưng tôi cần phải nắm được một vài tin tức của Vương Thành." Ngô Côn Phong nói với Trì Thác.
"Hừm, tôi hiểu rồi.
Như vậy, cho phép tôi giới thiệu bản thân mình lại một lần ha, Trì Thác, đội trưởng Ánh sáng, nguyên đội phó của đội hai, kẻ khai thác đời thứ ba, cũng là người có thâm niên thuộc bậc thứ nhất." Trì Thác chìa tay mình ra với Ngô Côn Phong.
Ngô Côn Phong cũng thân thiết bắt tay anh, nói: "Ngô Côn Phong, người thủ hộ Kawagebo."
Cậu ta dừng một chút, nhìn Trì Thác, sau đó lặp lại câu nói mà Vương Thành từng nói với mình trước toàn thể tiểu đội "Ánh sáng":
"Đồng thời cũng là tông đồ của ngu muội sơn dê."
Sau khi nói xong câu nói kia, Ngô Côn Phong rõ ràng cảm thấy Trì Thác siết tay mình một chút.
Trì Thác buông tay ra, vén tóc xoăn trên trán mình một chút, loại cảm xúc lười biếng kia trong mắt anh có thêm vài phần thâm sâu.
Anh nhẹ giọng: "Tôi biết rồi, nhưng cậu không nên nói câu này cho người khác nghe, sẽ rất phiền phức."
Nhiễm Văn Ninh đứng nghe xong không hiểu chi cả, tông đồ gì, ngu muội sơn dê là cái gì, là con chủ mộng cảnh lúc nãy sao?
Giang Tuyết Đào nhìn hai người mới bên cạnh mình, bó tay nói: "Thứ này mấy cậu tiếp xúc hơi bị sớm rồi, nhưng cậu em kia cũng đã nói ra thì thôi chịu.
Mấy cậu có thể hiểu tông đồ là tay sai của chủ mộng cảnh."
Tôn thờ Nó, tiếp nhận Nó, giành được năng lực từ Nó, truyền bá ý thức của Nó, người làm được như vậy sẽ được gọi là tông đồ.
"Nhưng chuyện như vậy được bảo mật rất kín kẽ, cậu ta thế mà lại tùy tiện nói ra như vậy." Giang Tuyết Đào nhìn Ngô Côn Phong, sau đó lắc lắc đầu.
Giang Tuyết Đào cũng không hoàn toàn tin lời Ngô Côn Phong.
Cậu ta có khả năng sắp trở thành một vị tông đồ, nhưng hẳn là luôn không vượt qua được đường phân cách kia.
Tuy rằng người có cấp bậc tông đồ có năng lực chênh lệch nhau rất lớn, điều này tùy thuộc vào bản lĩnh trời sinh và cách tiếp nhận mộng cảnh của mỗi người họ, thế nhưng, trình độ trung bình của họ đều rất mạnh mẽ.
Giang Tuyết Đào là một người không chịu qua sự ảnh hưởng nào quá mạnh mẽ