Khi Ngô Côn Phong trông thấy Lâm Nhất, não cậu ta đột nhiên ong ong, cậu ta lập tức hiểu được cái thứ màu đỏ trôi lơ lửng trong không khí này là gì, đó là những hạt thịt tròn tản ra từ thân thể của một con người.
Ngay lúc cậu ta sắp không giữ vững được trạng thái tâm lí của mình nữa, một tiếng dê kêu lại vang lên, gọi cậu ta quay về.
Ngu muội đưa ra một lời giải thích lấp lửng vụng về, ép Ngô Côn Phong chấp nhận chuyện xảy ra trước mắt.
Vì vậy, thứ cậu ta biểu hiện ra ngoài trước mặt Nghiêm Húc là thần thái tựa như một người có thâm niên đã trải qua rất nhiều mộng cảnh.
"Hôm nay đúng là đông vui quá." Nghiêm Húc híp mắt hỏi, "Cậu là người chung một đội với cậu ta à?"
Ngô Côn Phong xoay đầu lại, chuyển tầm mắt từ Lâm Nhất sang người đàn ông đang mỉm cười trông rất thân thiện đằng kia, "Anh là ai?"
Nghiêm Húc mở mắt ra dò xét cường độ ý thức của Ngô Côn Phong một chốc, không phải người mới, vì vậy, anh ta đáp lời: "Tôi là một người chấp hành bên phe bảo thủ."
"Há, tôi là một người dẫn đường của đội thứ hai." Ngô Côn Phong lạnh lùng trả lời, con dê nhỏ kia đã quay về bên cạnh cậu ta.
Đội thứ hai à, là những người từng ngang sức ngang tài với đội thứ tư, nhưng cái người vừa nhìn đã biết là một người trẻ tuổi này lại nói rằng cậu ta là một người dẫn đường.
Nghiêm Húc nhíu mày một cái, cảm thấy tính toán của đội thứ hai ở cái mộng cảnh này còn kín kẽ hơn so với tưởng tượng của anh ta.
"Năng lực của cậu rất đặc biệt, đây là loại hình triệu hồi sao?" Nghiêm Húc nhìn con dê nhỏ, hỏi Ngô Côn Phong như vậy.
Ngô Côn Phong sờ sờ đầu con dê một chút, sau đó nhìn anh ta hệt như nhìn một xác chết: "Có là gì thì cũng chả quan trọng đâu, chốc nữa anh cũng đi đời thôi à." Vừa dứt lời, cậu ta đã nâng đá vụn xung quanh lên, thảy về phía Nghiêm Húc.
Có rất nhiều đá tảng trong mộng cảnh này, Ngô Côn Phong sử dụng chúng vô cùng thuận tay.
Cậu ta không muốn đánh lan đến Lâm Nhất và chùm sương máu đằng kia, vì vậy, cậu ta dụ Nghiêm Húc chạy đến một bên đất trống trải khác trong tòa nhà này.
Nghiêm Húc nhìn nhìn, nghĩ Lý Ngạn Thành cũng đang ở một khu an toàn, bèn dứt khoát đấu tay đôi với Ngô Côn Phong ở bên đó.
Tình cảnh đánh nhau giữa hai người bọn họ đó là, một người thảy đá tảng qua, một người phân giải chúng thành bột phấn.
Ngô Côn Phong cau mày nghĩ ngợi, năng lực của người này có hơi bị phiền phức, vậy nên cậu ta sử dụng năng lực từ ý thức của mình.
Sức mạnh của ngu muội từng chút từng chút ép đến, Nghiêm Húc trúng mấy chiêu, nhưng anh ta không tỏ vẻ gì khi bị thương mà lại mừng rỡ hệt như nông dân được mùa: "À, cậu có chung một loại năng lực với cậu ta, đúng là đúng dịp quá."
"Gì?" Ngô Côn Phong còn chưa kịp đáp lại lời Nghiêm Húc thì đã bị anh ta phân giải một phần ý thức, chân của cậu ta biến mất, máu thịt bắn tung tóe tại chỗ.
Nghiêm Húc nắm chặt cổ, nhấc bổng cậu ta lên, gằn từng chữ một tra hỏi: "Cậu lấy năng lực này từ đâu?"
Be be...!Một tiếng dê kêu vang lên.
Nghiêm Húc ôm đầu mình, buông Ngô Côn Phong ra.
Con dê nhỏ kia vội vàng chạy đến, ngậm lấy Ngô Côn Phong rồi tha cậu ta đi.
Nghiêm Húc khiến ý thức mình bình tĩnh lại, sau đó nhìn theo con dê, lẩm bẩm: "Xem ra ngươi là sinh vật của cái mộng cảnh kia..."
Ngô Côn Phong tựa vào con dê nhỏ, nhưng tạm thời vẫn không thể đứng dậy nổi, "Anh nói tôi và người kia có cùng một loại năng lực, ý anh là sao?"
Nghiêm Húc nghiêng đầu, cảm thấy rất kì lạ: "Hai người các cậu đều là đội thứ hai cả mà, không quen nhau sao? Người kia hình như cũng là người dẫn đường đấy."
Con dê nhỏ bị Ngô Côn Phong túm chặt lông, đành be be kêu tỏ vẻ vô cùng khó chịu, nhưng sau khi Ngô Côn Phong nghe xong câu nói này, tay túm lông nó của cậu ta lại siết lại chặt thêm, "Anh...!Anh khiến người khác lạc lối sao?" Ngô Côn Phong tức giận hỏi.
Nghiêm Húc im lặng.
Anh ta vốn là một người bên phe bảo thủ, khiến người ta lạc lối là một chuyện thường như cơm bữa.
Nhưng thoạt nhìn, có vẻ như Ngô Côn Phong quen biết người dẫn đường lúc trước, ầy dà, muốn trả thù à...
Nghiêm Húc híp mắt trả lời Ngô Côn Phong: "Tôi bây giờ là một tông đồ rồi, nếu cậu muốn đánh bại tôi thì chờ lúc sau đi.
Tôi rất tò mò về năng lực của cậu, cũng sẽ không thật sự thương tổn đến cậu."
Ngô Côn Phong tức giận đến nghiến chặt răng, tinh thần lực của cậu ta mạnh mẽ lên xuống.
Khuôn mặt tái nhợt như mang bệnh trong người của Vương Thành và cảnh sắc núi tuyết nơi ấy không ngừng đan xen trong đầu cậu ta.
Con dê đen nhận ra rằng năng lực của bản thân nó thậm chí đang có xu hướng áp chế không nổi Ngô Côn Phong, nhưng bây giờ, để mặc cậu ta lên cấp tông đồ thì lại quá sớm, lên cấp trong tình trạng tinh thần quá thất thường như thế này sẽ rất dễ dàng bị nuốt chửng bởi ngu muội.
"Anh, phải chết cho tôi." Vừa dứt lời, sức mạnh ngu muội mạnh mẽ hơn ban nãy đã đè ép lên Nghiêm Húc.
Nghiêm Húc mỉm cười tiếp nhận ngu muội, đúng là một thứ sức mạnh thần kì.
Nghiêm Húc suýt chút đã phải quỳ xuống trước mặt người trước mặt, hệt như cậu ta là chân lí của thế gian, là một tín ngưỡng vĩnh hằng vậy.
Nếu lúc nãy Ngô Côn Phong hợp tác với Lâm Nhất để đối phó anh ta, anh ta có thể sẽ không nắm chắc kết quả ra sao.
Nhưng thật sự đáng tiếc, đẳng cấp của Nghiêm Húc cao hơn Ngô Côn Phong.
"Năng lực này của cậu mới đúng là thứ đáng được tranh cướp chứ, tốt hơn kịch liệt biết bao nhiêu lần."
Nghiêm Húc cười cười, bước đến trước mặt Ngô Côn Phong, sau đó mở to hai mắt.
"Vì cậu mà triệu hồi chủ mộng cảnh một lần, tính ra cũng rất xứng đáng." Vừa dứt lời, Nghiêm Húc đặt một tay lên vai Ngô Côn Phong, quỳ trên mặt đất, cầu xin giấc mơ của mình đến đây hỗ trợ.
Be be...!Con dê nhỏ đứt quãng kêu rên, nhưng thực thể của nó cũng không thể duy trì được nữa, dần dần vỡ tan.
"Phân giải" gặp "ngu muội".
Uỳnh.
Một tiếng nổ vang dội trực tiếp ập đến tất cả những người trong căn nhà này.
Ngô Côn Phong bị sóng xung kích kéo lê ra ngoài thật xa, mang theo một vết máu đỏ chót kéo dài trên mặt đất.
Nghiêm Húc cũng vội vàng bấu tay mình vào mặt đất, mãi mới có một điểm tựa vững vàng.
Lâm Nhất ở phía xa xa thế mà lại không chịu đến bất kì một ảnh hưởng nào, cậu ta vẫn yên tĩnh nhắm lại hai mắt, chùm sương máu kia vẫn lơ lửng trôi xung quanh cậu ta như lúc trước.
Nghiêm Húc ngửa mặt nhìn lên trời, nơi mà loạt công kích ý thức đáng sợ lúc nãy truyền đến.
Giọng nói của anh ta run rẩy: "Thật quá lợi hại...!Đây là một năng lực rất mạnh trong số những người cấp tông đồ."
Tinh thần lực của anh ta bị năng lực của Trì Thác đánh cho tụt xuống không ít, thế nhưng anh ta lúc này đã có thu hoạch ngoài mong đợi, cái mộng cảnh này biến mất thì biến mất thôi, năng lực của Ngô Côn Phong mới hữu dụng kia kìa.
Vừa dứt lời, anh ta đã tiếp tục bước đến gần Ngô Côn Phong, muốn dùng mộng cảnh của mình để tiếp xúc với mộng cảnh của cậu ta.
...
Sau khi Trì Thác nã một phát đạn công kích bằng ý thức, chủ mộng cảnh "Kịch liệt" đã thức giấc, có một thứ cực kì to lớn trồi lên từ trong lòng biển.
Một vật thể hình xoắn ốc trồi lên cao cao.
Nó được hợp thành từ những khối trụ hệt như những tòa cao ốc, không ngừng xoay tròn rồi vươn đến không trung.
Do sự xuất hiện của nó, nước biển xung quanh trực tiếp dâng lên thành sóng thần, ầm ầm lao về phía đất liền.
Những ánh chớp chiếu rọi bề ngoài của nó, phản xạ ra từng tia sáng rực rỡ, một giây sau, vô số các chùm sáng trực tiếp biến thành một chùm laser to dài, bắn đi khắp nơi hệt như đạn pháo.
Trì Thác cầm chắc cây súng bắn tỉa của mình, nhảy xuống từ trên