Lúc Trì Thác bị tấn công bởi ý thức ngoại thân của bản thân, anh mới nhớ lại mình đã từng giấu mấy lưỡi dao của cô gái nọ vào ý thức lúc còn ở tầng thứ nhất.
Bây giờ, cả người anh bị rất nhiều cây chùy bằng kim loại xỏ xuyên qua, khiến anh gần như không thể đứng vững trên bề mặt của "Kịch liệt", sau đó, anh ngã xuống từ trên người của chủ mộng cảnh.
Tuy nhiên, cường độ ý thức của Trì Thác rất cao, tinh thần lực của anh cũng rất giàu có, mặc anh tiêu xài.
Anh bay lên không, nhổ ra mấy cây chùy vướng chân vướng tay nhất, sau đó lại cầm lấy một cây trong số chúng rồi ném về nơi biển rộng.
Cây chùy kia bị năng lực của anh ảnh hưởng, nhanh chóng sinh trưởng, mở rộng, cuối cùng tạo thành một khung thép khổng lồ đứng sừng sững trên mặt biển.
Trì Thác nhảy đến phía trên khung thép, nhổ tất cả chùy sắt ra khỏi người mình rồi vứt chúng sang một bên.
Trì Thác thừa nhận rằng bản thân anh sơ suất.
Anh nhìn về phía "Kịch liệt", vị chủ mộng cảnh này đã nhiều lần bị anh gây thương tích, rất nhiều nơi trên người nó đã nát bấy cực kì, thế nhưng, nó vẫn duy trì đặc tính của chính nó hệt như lúc trước.
Tuy bị thương thành như vậy nhưng nó vẫn còn đang phát khùng vẫy ra sóng xung kích.
Họ cũng không xê xích gì nhiều.
Tuy năng lực từ mộng cảnh của Trì Thác khá gần với đặc tính của "Kịch liệt", nhưng cường độ năng lực của anh cao hơn so với cường độ của nó rất nhiều, thật ra nếu như có thể thì "kịch liệt" rất phù hợp để làm một năng lực hỗ trợ khác của anh.
Thế nhưng thứ này, chỉ một là đủ rồi, đặc tính của chủ mộng cảnh trước mắt sắp bị đặc tính của một mộng cảnh khác bao trùm xong xuôi cả rồi.
Trì Thác nhìn trị số tinh thần lực của mình một chút, còn có 5603.
Anh không thể giằng co thêm với nó được nữa, cũng không biết mấy người khác sao rồi.
Lần này, anh không cụ hiện bất kì một loại vũ khí hiện đại nào nữa, thứ anh cụ hiện là một cây trường cung màu đen.
Anh cầm lấy cây cung, trực tiếp hóa ý thức của mình thành một mũi tên rồi gác lên đó.
Sau khi cây cung đen nhánh nọ đụng vào ý thức của Trì Thác, nước sơn ngoài của nó trực tiếp nứt nẻ, lộ ra lớp lõi bên trong.
Lõi cây cung lóe ra ánh sáng sáng rực, nếu nhìn kĩ, bên trong nó hiện đang có vô vàn tia sáng ngang dọc sinh trưởng khắp nơi.
Những tia sáng này có số lượng quá nhiều, cây cung nọ trông như chẳng mấy chốc sẽ chịu không nổi.
Mũi tên của Trì Thác được nó chống đỡ, phần đuôi tên từ ý thức anh đã kéo dài, huyễn hóa ra vô vàn mũi tên khác.
Tinh thần lực của Trì Thác từ từ tăng lên, năng lực nhận biết của anh cũng theo bước tinh thần lực, dần dần nhảy số.
Thêm một mũi tên này là đủ rồi.
Trì Thác mở linh thị, linh thị của anh là một loại khóa chết kí ức, anh thấp giọng gọi tên chủ mộng cảnh của bản thân mình: Noir.
Tách, tách.
Đột nhiên, có vài hạt mưa rơi xuống trên tay Trì Thác.
Anh ngây người trong chốc lát, sau đó vội vàng tập trung tinh thần định bắn cho xong mũi tên này, nhưng ánh sáng của trận mưa tên này lại dần dần ảm đạm đi.
Trì Thác thu cung tên về, vươn tay đỡ lấy vài giọt nước mưa, sau đó nhìn lên phía bầu trời.
Thể tích và diện tích trên biển của "Kịch liệt" rất lớn, nó bị mắc mưa không ít.
Vốn dĩ, thân thể nó đã bị thương rất nặng, nó kiên trì được đến giờ là nhờ vào đặc tính của bản thân.
Sau khi những hạt mưa kia rơi xuống người nó, sự tức giận của nó hệt như đã dần dần nguội đi, màng bọc kim loại bên ngoài của nó cũng dần dần mất đi ánh sáng.
Trì Thác tận mắt trông thấy vị chủ mộng cảnh này mục nát, vỡ tan, từ từ chìm vào lòng biển với một tốc độ có thể nhìn được bằng mắt thường.
Nó không chết, cũng không biến mất, chỉ tỉnh giấc từ trong giấc mộng này mà thôi.
Trên mặt biển, có một bóng người nhỏ bé đang đứng vững, mà sau lưng anh, sinh vật vĩ đại từng chạm được đến đỉnh trời kia đang nặng nề, thoi thóp, dần dần đổ sụp vào trong lòng biển.
Trì Thác quan sát tất cả những thứ trước mắt, sau đó quay đầu lại, nhìn về phía thành phố ven biển.
Nơi ấy hiện cũng đang bị mưa bao phủ, trận mưa này không lớn, cũng không phải mưa giông.
Phạm vi như thế này...!Người cấp tông đồ sao.
Trì Thác rời khỏi nơi này, chạy về phía thành phố.
...
Hả? Nghiêm Húc ngừng động tác trên tay.
Nước mưa bên ngoài được gió lùa vào, anh ta đưa tay hứng, sau đó chăm chú nhìn nó một chốc.
Nét mặt của Nghiêm Húc dần dần tối sầm xuống.
Đây là ý thức của ai? Hơn nữa năng lực này...!Nghiêm Húc nhìn thấy tinh thần lực của mình hiện đang không ngừng rơi xuống, cảm thấy sự việc đã dần dần chệch khỏi quỹ đạo mà anh ta muốn.
Ngô Côn Phong trượt khỏi tay của Nghiêm Húc, trực tiếp ngã trên mặt đất.
Thân thể của cậu ta không còn bị năng lực của Nghiêm Húc ảnh hưởng nữa, từ từ hóa thành một chùm sương trắng, sau đó hóa thành một con dê trắng xinh đẹp đứng bên cạnh cậu ta.
Nghiêm Húc phục hồi tinh thần lại, nhìn con dê trắng kia, híp mắt hỏi: "Hình như bây giờ mi không phải thứ mà cậu ta triệu hồi ra nhỉ?"
Hơn nữa, sinh vật này còn mạnh hơn rất nhiều so với con dê đen mà Nghiêm Húc nhìn thấy ban nãy, trạng thái của Ngô Côn Phong đã trở nên như vậy, làm sao mà cậu ta có thể gọi ra một thứ mạnh hơn cho được.
Dê trắng lơ hẳn người nọ, nó đi vòng qua Nghiêm Húc, bước đến phía sau lưng anh ta.
Nghiêm Húc nhớ rõ rằng phía sau mình còn một Lý Ngạn Thành và một thiếu niên mà hắn phí rất nhiều công sức mới đánh bại được.
Thế nhưng lúc anh ta quay đầu lại, chùm sương máu nọ đã biến mất, nơi ấy chỉ còn mỗi một người đàn ông cao gầy, anh ta đang ngẩng đầu nhìn về phía màn mưa trên bầu trời.
Anh ta rất chuyên chú ngắm nhìn cơn mưa này, mãi cho đến khi Nghiêm Húc đến gần, anh mới nghiêng mặt sang một bên, nhìn Nghiêm Húc với một đôi mắt có màu vàng óng nhàn nhạt.
Thì ra Lý Ngạn Thành nói thật.
Người này dùng hình dáng bên ngoài để hạn chế năng lực của bản thân.
Nghiêm Húc hiểu rất rõ, tuy bên họ chiếm được cái mộng cảnh này trước, nhưng người của đội thứ hai rõ ràng nhìn vấn đề còn thấu triệt hơn so với bọn họ.
Cái mộng cảnh này vốn không chỉ có một mình Trì Thác mà còn ẩn giấu rất nhiều cao thủ.
Bọn họ đã thua ngay từ lúc bắt đầu, trừ phi lại phái thêm được mấy người bậc thứ nhất tiến vào nữa.
Nhưng nếu như vậy, chẳng phải họ cần phải phái ra một đội ngũ ở bậc thứ nhất hay sao...!Năng lực của cái mộng cảnh này cũng không thật sự được kẻ khai thác trong nghề xem trọng, vừa khó sử dụng vừa không tạo được quá nhiều công kích tinh thần, sức ảnh hưởng của nó lên người bình thường rõ ràng quan trọng hơn như vậy.
Con dê trắng đi đến bên cạnh người đàn ông nọ, đứng im không nhúc nhích.
Người đàn ông kia nhìn Nghiêm Húc một chốc, lại nhìn nhìn Ngô Côn Phong sau lưng anh ta, sau đó thấp giọng nói: "Lần sau đi.
Cậu ta không sao."
Nghiêm Húc tiến vào trạng thái phòng bị, mở mắt ra nhìn người đàn ông nọ, nhưng anh ta lại không trông thấy được loại cường độ ý thức khổng lồ trong dự đoán của mình, không lẽ người này không mạnh lên sao? "Cậu bây giờ là như thế nào? Thế mà còn có thể sống lại."
Lần này, người đàn ông kia hoàn toàn quay người sang, anh nhíu mày, hỏi Nghiêm Húc: "Vì sao anh vẫn còn ở đây?"
Nghiêm Húc bị hỏi một câu chẳng hiểu ra làm sao, không lẽ cậu nằm xuống là để chờ tôi đi hay gì? Cậu đang giả chết à? Thế nhưng, Nghiêm Húc vẫn cười cười đáp: "Cái mộng cảnh này có rất nhiều niềm vui bất ngờ, tôi phát hiện được rằng ngoài kẻ khai thác kia ra thì còn có những thứ thú vị khác."
Nếu là ứng cử viên của "Phân giải", Lâm Nhất cũng không tiện nói gì, nhưng anh cũng có một niềm vui bất ngờ, cơn mưa này đúng là ngoài ý muốn.
"Anh đi đi, anh không lấy được thứ gì từ nơi này đâu." Lâm Nhất đi ngang qua Nghiêm Húc, khiêng Ngô Côn Phong dậy, sau đó đặt cậu ta lên người con dê trắng.
Nghiêm Húc xoay người lại, trông thấy hành động của Lâm Nhất, bèn nói với anh: "Tôi cảm thấy tôi không nên thả cậu đi, cậu rất khả nghi." Vừa dứt lời, anh ta đã khởi động năng lực của bản thân mình.
Lâm Nhất nhìn anh ta, lạnh nhạt đáp: "Anh vừa mới đột phá cấp tông đồ, đừng có háo thắng như vậy."
Nghiêm Húc nhớ rõ rằng khi anh ta đột phá cấp tông đồ, thiếu niên này cũng đã bị giải quyết, cậu ta chắc chắn sẽ không có kí ức của lúc đó, vậy nên việc chỉ dựa vào mỗi kí ức để nhìn ra trình độ hiện tại của anh ta là một chuyện rất vô lí.
Nếu như nhìn ra được mọi thứ thì họ cần chuyên môn đi tìm kẻ khai thác ở bậc thứ nhất làm gì.
"Cậu