Lần này, Nhiễm Văn Ninh mê man lúc mê lúc tỉnh trong mặt nước của Dear Anna mấy lần, mãi mà cậu mới cảm thấy mình có thể tỉnh lại được trong thực tế.
Sau khi cậu cố sức mở mắt ra, cậu mới phát hiện rằng phòng bệnh của mình lần này sắp sửa thành phòng cấp cứu, máy móc đặt xung quanh cậu còn nhiều hơn cả lần đi "Vùng sông nước" lúc trước nữa.
Vì sao cậu chỉ đi vào "Đô thị hoang phế" để làm cá ướp muối giãy đành đạch thôi mà cũng có thể bị thương được như vầy? Nhiễm Văn Ninh vô lực nâng tay, người quản lí trong phòng nhìn thấy trong phòng có động tĩnh, bèn phái người lại đây kiểm tra tình huống của cậu.
Lần này, Nhiễm Văn Ninh nằm năm ngày.
Cậu nghĩ mình nằm cũng khá lâu, nhưng trong số các đồng nghiệp đồng thời vào mộng chung với cậu, vẫn còn có mấy người không tỉnh lại.
Lúc Nhiễm Văn Ninh nhắc đến mấy đồng đội khác của mình, công nhân viên có nói với cậu, Giang Tuyết Đào lạc lối, Ngô Côn Phong vẫn còn hôn mê, nhưng Lâm Nhất và Trì Thác đã tỉnh lại.
Nhiễm Văn Ninh muốn lập tức đi vào "Dưới ánh trăng, Dear Anna", nhưng công nhân viên khuyên nhủ cậu, người nọ nói tình trạng sức khỏe của cậu chưa tốt, không được vào mộng với cường độ cao như vậy.
Khi Nhiễm Văn Ninh trở về kí túc xá lần thứ hai, trong nhà rất yên tĩnh, Nhiễm Văn Ninh cũng không thấy những người khác.
Cậu nhắm mắt lại, ngồi trên sô pha, tự hỏi mình nên làm những gì.
Nhiễm Văn Ninh nhớ rằng người có thâm niên có thể đưa những người đã lạc lối ở trong mộng quay về, mà Trì Thác hình như đã ở cấp tông đồ, cậu có thể nhờ anh giúp chuyện của Giang Tuyết Đào.
Cậu quay số gọi Trì Thác, Trì Thác bắt máy, anh nói với Nhiễm Văn Ninh rằng mình vừa mới xuống sân bay, buổi tối là về tới được khu bên này.
Còn Lâm Nhất đi đâu làm gì thì Nhiễm Văn Ninh không biết, cậu có gọi cho cậu ta nhưng cậu ta cũng không bắt máy.
Trì Thác vừa vào cửa đã thấy xung quanh tối om om, Nhiễm Văn Ninh không bật đèn, đơ mặt ngồi trên sô pha, nhìn chằm chằm xuống đất.
Cậu nghe được tiếng mở cửa mới quay đầu liếc nhìn Trì Thác một cái.
"Tôi giấu Giang Tuyết Đào trong Dear Anna, anh giúp tôi đi." Nhiễm Văn Ninh nghẹn ngào nói.
Trì Thác dừng tại chỗ, cũng không đổi giày.
Anh nhìn Nhiễm Văn Ninh, hỏi: "Cậu nhớ lại rồi?"
Nhiễm Văn Ninh lắc lắc đầu nói: "Không có, tôi cũng không biết vì sao tôi có thể sử dụng Dear Anna.
Trước đây, tôi luôn có thể tiến vào trong một mộng cảnh rất giống với Dear Anna, lúc còn ở trong "Đô thị hoang phế", tôi có mang ý thức của người khác vào đó."
Trì Thác cầm một cái túi trong tay, anh nói với Nhiễm Văn Ninh: "Nhìn sơ qua đi, tư liệu về Dear Anna đấy."
Sau đó, hai người họ cùng ngồi trong phòng khách, lật xem mấy thứ mà người bình thường không thể tiếp xúc đến được.
"Hạng Cảnh Trung từng đồng ý giúp cậu vụ này, thế nhưng mình vướng nhiệm vụ, việc này cũng đã kéo dài khá lâu."
Trì Thác nhìn Nhiễm Văn Ninh đang chuyên chú đọc tài liệu, sau đó nói tiếp: "Cái mộng cảnh này được thế hệ của Hạng Cảnh Trung phát hiện, nhưng chính Hạng Cảnh Trung cũng không biết rõ, tuy rằng tôi hơi nghi ngờ là ổng không thể nói ra được.
Thật ra, chúng tôi xếp nó vào loại mộng cảnh thăm dò."
Nhiễm Văn Ninh nói tiếp: "Nó có tầng thứ hai."
Trên phần tài liệu này có nói qua một chút về công tác điều tra Dear Anna, có chút thông tin đều là những thứ ai cũng biết: Độ phù hợp giữa nó và những mộng cảnh khác rất cao, có thể mang ý thức của người ta đi đến những nơi khác; nó có năng lực lãng quên; nó đại diện cho sự thân thiện, được phân cho phái cấp tiến.
Trên tài liệu, Nhiễm Văn Ninh biết thêm rằng tín vật của Dear Anna thật ra là đá mặt trăng đến từ Sri Lanka.
Trong ô thông tin cho biết quá trình phát hiện ra được điều này, người ta viết rằng nó là do một người đời thứ hai được một sinh vật trong mộng cảnh gửi tặng.
Nhưng họ vẫn chưa định nghĩa được sinh vật của mộng cảnh này rốt cuộc là cái gì, thậm chí ngay cả việc nó là sinh vật cấp cao trong mộng cảnh hay là chủ mộng cảnh cũng không được viết, họ chỉ viết rằng nó không thuộc về cái mộng cảnh này mà thôi.
"Năng lực của nó vẫn còn bỏ ngỏ, chỉ dựa vào mỗi sự xuất hiện của nó, người ta cũng có thể biết mộng cảnh cũng có độ mạnh yếu khác nhau, sau đó, người ta dựa vào đây để phân chia đẳng cấp của mộng cảnh một cách chính thức." (đẳng cấp của mộng cảnh và thứ bậc của nó không hề giống nhau, thứ bậc là để phân chia độ khó, đẳng cấp là để phân chia độ mạnh yếu của chúng)
Tài liệu không nhắc nhiều đến sinh vật này, chỉ chủ yếu xoay quanh "Dưới ánh trăng, Dear Anna".
Nhiễm Văn Ninh đã từng nghĩ rằng cách thức huyền học để tiến vào trong mộng cảnh này là do năng lực đặc biệt của người bên bọn họ tìm ra được.
Thế nhưng, số tài liệu này lại nói rằng cách thức này đã được nói cho họ ngay từ lúc bắt đầu: Bọn họ đã biết rằng mình có thể sử dụng đá mặt trăng để vào trong Dear Anna ngay từ khi đặt chân vào đây.
Thứ càng khiến Nhiễm Văn Ninh cảm thấy lạnh toát cả người đó là, ngay cả tên gọi của cái mộng cảnh này cũng không phải là tên mà người đời thứ hai đặt cho nó, cái tên bây giờ đã được ý thức của người ta phiên dịch ra rồi.
Nghĩa là sao? Sinh vật kia tự có tên?
Tuy rằng mức độ sử dụng của Dear Anna rất cao, độ thăm dò của nó lại không cao mấy, bọn họ dường như đã bị giới hạn, chỉ có thể chạy loanh quanh trong mặt nước của nơi đây, thậm chí tìm không ra cách thức để phát động bất kì một hiện tượng nào.
Trên những tư liệu gần đây nhất, họ có nói rằng những người có điều kiện đặc biệt sẽ có thể cảm nhận được một ít kỳ ngộ trong Dear Anna.
Điều kiện ở đây bao gồm có linh thị, hơn nữa là kẻ khai thác ở bậc thứ nhất, mà ở ô kỳ ngộ, người ta viết rằng họ có thể nghe được âm thanh.
Nhiễm Văn Ninh vụt một cái, ngẩng đầu nhìn Trì Thác, Trì Thác hiểu nghi vấn của cậu, bèn trả lời: "Tôi có một lần nghe được âm thanh trong đó, nó rất kì ảo, giống như tiếng ca vậy, âm điệu rất cao.
Nhưng nó cũng không nổi bật, lúc xa lúc gần vậy thôi."
Nhiễm Văn Ninh cảm thấy có chút manh mối rồi, cậu nói với Trì Thác: "Anh vào Dear Anna với tôi đi, chúng ta đi đánh thức Giang Tuyết Đào, tôi cũng muốn nhờ cậy anh chút chuyện."
"Nhưng bây giờ hơi trễ rồi, mai rồi đi ha." Trì Thác gom xấp tài liệu lại, đáp lời cậu như vậy.
Nhưng Nhiễm Văn Ninh lại bịch bịch bịch chạy lên lầu, sau đó quay về phòng mình, cầm lấy một túi gì đó rồi thảy cho Trì Thác.
"Dùng cái này đi, tối nay mình vào đấy." Nhiễm Văn Ninh chắc như đinh đóng cột.
Trì Thác hơi tò mò làm sao mà Nhiễm Văn Ninh có thể tìm được cái này, xem ra nó là bột đá mặt trăng.
Nhưng Nhiễm Văn Ninh không định giải thích, cậu trực tiếp vạch ra thời gian và kế hoạch, sau đó dặn Trì Thác chuẩn bị đi ngủ, nếu như bọn họ cách quá xa trong mộng, họ có thể dùng nhang dò đường đi tìm đối phương.
Trì Thác vừa mới vào trong "Dưới ánh trăng, Dear Anna" đã thấy có một thân ảnh từ xa xa chạy vội đến đây.
Mãi cho đến khi cậu đến gần, Nhiễm Văn Ninh mới kéo tay anh, thở hồng hộc nói: "Đổi mặt cái ha."
Sau đó, bọn họ cùng vào trong tầng tiếp theo.
Đây là lần đầu tiên Trì Thác tiến vào tầng thứ hai của "Dưới ánh trăng, Dear Anna", anh nhìn cảnh vật xung quanh một chút, cũng không phát hiện có gì kì lạ.
Nơi này nhiều sương mù hơn so với tầng thứ nhất, cũng từ đêm đen chuyển thành ban ngày, chỉ có bầu trời nhiều mây hơn mà thôi.
Nhiễm Văn Ninh nói với anh: "Đội trưởng, anh mở linh thị đi."
Sau khi Trì Thác mở linh thị, hình ảnh trước mặt anh lại khác đi một chút, anh nhìn thấy được một ý thức quen thuộc ở cách đấy không xa.
"Giang Tuyết Đào?" Trì Thác đến gần một chùm sương, lẩm bẩm hỏi.
Hơn nữa, chỉ nhìn qua mỗi linh thị của anh thì chùm sương mù này không hoàn toàn là sương, ở trong đó cũng có xen lẫn một chút ý thức khác, có một vài ý thức lại cách khá xa.
Nhưng Trì Thác cũng không quen những ý thức nọ, linh thị của anh bây giờ chỉ có một công năng là khóa chết kí ức mà thôi.
"Nhiễm Văn Ninh, cậu tránh xa tôi một chút, chốc nữa hình dạng của tôi sẽ biến hóa chút chút, nhưng cậu đừng sợ." Trì Thác nói.
Nhiễm Văn Ninh lùi ra phía sau, sau đó, cậu trông thấy Trì Thác dần dần hóa thành một thứ khác, trên người anh bắt đầu mọc ra