--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương 71: Kì nghỉ, bốn.
Nhiễm Văn Ninh muốn tránh khỏi tay Trì Thác, nhưng Trì Thác không cho phép cậu động đậy.
Anh ôm cậu, chuồn nhanh nhanh khỏi người phụ nữ kia.
"Cô ấy là ai vậy?" Nhiễm Văn Ninh không hiểu, bèn hỏi.
"Đội trưởng đội thứ nhất."
"Gì?!" Thế mà là người nổi tiếng, ây da, Nhiễm Văn Ninh muốn ngoái đầu lại tìm Kim Chanh để hỏi chuyện về mộng cảnh, nhưng Trì Thác rất dùng sức, anh không để Nhiễm Văn Ninh cử động thành công.
"Về kí túc xá đi rồi nói.
Bả phiền quá."
Khi họ về đến kí túc xá, Nhiễm Văn Ninh hỏi Trì Thác vì sao đội trưởng đội thứ nhất lại xuất hiện ở chỗ đội thứ hai.
Trì Thác đáp lời cậu, anh nói rằng gần đây có một mộng cảnh rất khó đối phó, bà chị này qua bên đây là để giúp đỡ.
"Vậy vì sao anh lại giằng co với bả trên đường làm gì?" Nét mặt của Nhiễm Văn Ninh còn xém chút đã biểu lộ rằng "Quan hệ giữa hai người như nào".
Đôi mắt Trì Thác ảm đạm, anh đáp lời cậu bằng một giọng điệu rất trải đời: "Cậu có biết mấy bà cô bà dì hàng xóm không? Mấy bả hay đào bới hỏi thăm mấy chuyện cá nhân của cậu kiểu như vậy."
À...!Vậy thì đúng là có hơi bị phiền.
Nhiễm Văn Ninh gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Cậu muốn kéo Trì Thác lên phòng đọc sách bàn công chuyện về "Dưới ánh trăng, Dear Anna", nhưng chuông cửa của kí túc xá lại vang lên.
Nhiễm Văn Ninh đi đến đó rồi kiểm tra camera an ninh, nhận ra đó là Kim Chanh.
Bà chị này đúng là bám dai như đỉa, khi nào cậu mới có thể nói ra ý kiến của mình về Dear Anna đây?
Nhiễm Văn Ninh đơ mặt mở cửa, hỏi Kim Chanh: "Chị có chuyện gì không ạ?"
Kim Chanh cầm một lá cờ cầu vồng, lay lay trước mặt Nhiễm Văn Ninh một chút, sau đó nói với cậu: "Chị tới Ánh sáng của mấy cưng thăm hỏi xíu."
Đậu xanh, cờ cầu vồng cũng giương lên rồi kìa, Trì Thác ông anh đừng bảo là vì phải đối phó với bà dì hàng xóm nên ông đi bịa đại chuyện gì rồi nhé? Nhiễm Văn Ninh cảm thấy ban nãy mình không nên tìm Trì Thác, bây giờ cậu nhìn cái lá cờ cầu vồng bay phấp phới kia chỉ cảm thấy tức bể phổi.
Tuyệt, xu hướng tính dục của cậu cũng bị thay đổi luôn rồi.
Lâm Nhất rất biết canh giờ để chạy về kí túc xá của "Ánh sáng".
Cậu ta vừa mới chạy tới giao lộ đã thấy có một cô gái lạ mặt canh ngay cửa, mà nét mặt Nhiễm Văn Ninh sau cửa lại y chang như đang ra chiến trường.
Lâm Nhất bước lên trước, vốn bước chân của cậu ta rất nhẹ, thường không bị ai phát hiện, nhưng người phụ nữ trước cửa kia lại biết có người tới rất nhanh, cô nàng quay đầu, liếc mắt nhìn cậu ta.
"Vị này cũng là bên Ánh sáng mấy cưng hả?" Kim Chanh nhìn xuống Lâm Nhất, cô nàng nhận ra đây là một thiếu niên có chút ngây ngô, lạnh lùng, mặc dù sắp trưởng thành rồi, nhưng xét theo tuổi tác thì cậu ta sau này sẽ cao gần bằng với Trì Thác.
Mặt mũi của thiếu niên nọ rất xuất sắc, đôi con ngươi của cậu ta là màu vàng nhạt, hệt như màu đá quý.
Cậu ta nhìn nhìn hai người bọn họ một chút, nhưng cũng chẳng rõ cuối cùng chuyện này là như nào.
Kim Chanh nghiêng thân, nhìn thấy Trì Thác cũng ở trong phòng khách, nhưng anh lại không muốn quan tâm bà chị mình cho lắm.
"Trì Thác, vì sao em..." Kim Chanh lại nhìn Lâm Nhất, ánh mắt kia rõ ràng đang viết mấy chữ: "Sao em không ra tay với vị này?"
Trì Thác dùng một tay che mặt mình lại, anh cảm thấy cả người mình mệt rã rời.
Một đội trưởng như anh, mắc mớ gì lại phải ra tay với hai thằng nhỏ trong đội? Hơn nữa, xung quanh cũng chả ai trị được cái bà dì hàng xóm cấp tông đồ Kim Chanh này mới ác.
"Dì ơi, dì nhường đường một chút." Lâm Nhất nhàn nhạt thảy ra một câu.
Xung quanh đột nhiên hoàn toàn yên tĩnh.
Kim Chanh ngừng một lát, sau đó xoay người lại, rít ra từng chữ từ trong kẽ răng: "Cậu mới vừa gọi chị bằng cái gì?"
Lâm Nhất nhướng mày, cái chuyện này còn cần mình giải thích nữa ư? "Khóe mắt dì có nếp nhăn ngắn ngắn, làn da cũng kém hơn so với người tuổi hai mươi, tuy dì có trang điểm nhưng mà con đâu có mù."
Đùng! Nhiễm Văn Ninh nghe thấy tiếng đạn hạt nhân oanh tạc vang vọng.
"Chị Kim, chị đừng kích động."
"Đội trưởng đội thứ nhất, chị bình tĩnh lại, cậu ta chỉ là một đứa nhỏ!"
Cả hai người Trì Thác và Nhiễm Văn Ninh đều cảm thấy sắp kéo chân không được bà chị này, bà chị bị chọc, sửng cồ lên y chang như sư tử cái.
Thế nhưng, Lâm Nhất đứng một bên lại rất bình tĩnh, cậu ta nhìn cây cờ trong tay Kim Chanh, còn hỏi thêm: "Lá cờ cầu vồng này nghĩa là sao?"
...!
Kim Chanh ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách của kí túc xá "Ánh sáng", gác một chân lên bàn, hãy còn chưa khôi phục lại từ trong trạng thái bà chị cáu bẳn.
Đây là lần đầu tiên cô nàng bị một thằng đàn ông nói trước mặt như thế, hơn nữa, cái thằng đàn ông nọ lại còn nói năng rất đàng hoàng lịch sự.
Lâm Nhất cầm lá cờ rực rỡ kia, hỏi Trì Thác và Nhiễm Văn Ninh: "Hai người mấy anh đang quen nhau à?" Giọng điệu kia vẫn còn đang mang ý ép hỏi.
Nhiễm Văn Ninh rút lá cờ trong tay cậu ta ra, "Đây là một phương pháp né tránh xem mặt mà người trẻ tuổi thời 4.0 rất hay xài."
"Anh muốn tìm người yêu rồi?" Lâm Nhất nhướng mày hỏi cậu.
"Không phải tôi, là Trì Thác cơ." Nhiễm Văn Ninh nhanh nhanh giải thích.
Nhưng Trì Thác ngồi cạnh họ đã hoàn toàn đắm chìm vào trạng thái thiền định, ánh mắt lười biếng của anh rõ ràng đang nói "Đừng có nói chuyện với tôi, tôi không có muốn nói cái gì hết".
Lâm Nhất quay đầu lại nhìn Trì Thác chốc lát, sau đó lại lạnh nhạt nói: "Anh vẫn luôn luôn độc thân thì tốt hơn."
Trì Thác bực mình nhìn Lâm Nhất, sau đó lại nghe thấy Lâm Nhất nói tiếp: "Mối quan hệ giữa anh và mộng cảnh quá sâu."
Lần này, bầu không khí trong phòng lại từ ngột ngạt trong phương diện sinh hoạt chuyển sang ngột ngạt trong phương diện công việc.
Kim Chanh nghe nghe mấy người họ trò chuyện, biết rằng Trì Thác không muốn quen bất kì một người bạn gái nào.
Cô nàng thật sự lo cho Trì Thác, người này gánh trên vai quá nhiều, Kim Chanh sợ rằng sẽ có một ngày Trì Thác chịu không nổi.
Mấy người có liên quan tới mộng cảnh quá nhiều như họ sẽ không có kết cục quá tốt.
"Giới thiệu với mấy cưng một chút ha, chị là đội trưởng hiện tại của đội thứ nhất, Kim Chanh." Kim Chanh lười biếng dựa vào trên ghế, chân cô nàng rất dài, đôi bốt đen kia dường như sắp đá phải một bên khác của sô pha.
Nhiễm Văn Ninh và Lâm Nhất lần lượt giới thiệu bản thân mình.
Kim Chanh quan sát Lâm Nhất một chút, ngoại trừ lúc gọi cô nàng là dì ra thì lúc giới thiệu, đứa nhỏ này cũng không thèm gọi tên hay danh xưng của cô nàng, Nhiễm Văn Ninh ít ra cũng gọi cô nàng là đội trưởng đội thứ nhất hay tiền bối.
"Chị vào nghề sắp được tám năm rồi, lần này qua bên đội thứ hai giúp một chuyện, lúc sau mấy cưng sẽ phải gặp một cái mộng cảnh rất là phiền phức."
Nhiễm Văn Ninh vừa nghe xong đã đau đầu, bây giờ cậu còn có một chuyện phiền phức chưa thể giải quyết, vì sao lại còn tòi ra thêm một chuyện nữa làm chi? Hơn nữa, ngay cả đội trưởng của đội được đánh số bên chi nhánh khác cũng đã ra mặt rồi, cái mộng cảnh này rốt cuộc buồn nôn cỡ nào đây chứ.
"Nhưng cũng không gấp thế đâu, chị biết đội thứ hai gần đây cần nghỉ ngơi mà.
Sau này mình mở họp nói thêm về cái này ha." Kim Chanh chào hỏi xong mấy người bên "Ánh sáng", sau đó rời khỏi đây.
Cô nàng còn muốn tìm Hạng Cảnh Trung bàn bạc một vài công chuyện.
Nhiễm Văn Ninh tiễn Kim Chanh xong, bèn quay đầu hỏi Trì Thác: "Đội trưởng, anh biết gần đây sẽ có nhiệm vụ nào được giao cho mình chứ?"
Giọng điệu của Trì Thác mang theo buồn bực: "Con mắt của Thượng Đế."
"Hả?"
"Là mộng cảnh chính của Thiên nhãn." Trì Thác trả lời.
Nhiễm Văn Ninh sững sờ, "Thiên nhãn không phải là mộng cảnh công năng à? Vì sao lại tòi ra thêm một mộng cảnh chính cần thăm dò nữa?"
Trì Thác biết cậu có rất nhiều câu hỏi, bèn tiếp tục giải thích: "Thật ra thứ mà mình đang sử dụng chỉ là một mảnh vỡ rất nhỏ từ mộng cảnh của nó mà thôi, mộng cảnh chính vẫn đang được đời thứ hai bỏ dang dở, dường như rất khó, nên Kim Chanh mới tới đây giúp mình."
Khoan đã, vậy vì sao tôi lại phải đi theo cái đám người bậc thứ nhất mấy người đi vào một mộng cảnh khó như vậy? Câu hỏi này vừa hiện ra trong lòng Nhiễm Văn Ninh thì đột nhiên cậu lại có đáp án ngay, là vì cậu có liên quan đến Dear Anna à, xem ra cậu lại bị người ta sắp xếp rõ ràng rành mạch cả