Mấy ngày nay, Ngô Côn Phong đã tỉnh.
Nhiễm Văn Ninh biết tin, bèn vội vàng đến thăm cậu ta.
Sau khi đẩy cửa vào trong phòng bệnh, cậu trông thấy ngay ánh mắt âm u, dày đặc tâm tình tiêu cực của Ngô Côn Phong.
"Cậu tới rồi à, tôi nói chút chuyện với cậu được không." Ngô Côn Phong mở lời.
Trong phòng bệnh này, chỉ có mỗi Nhiễm Văn Ninh và Ngô Côn Phong, vì vậy cậu cài then cửa, ngồi bên giường của cậu ta.
Ngô Côn Phong nhắm mắt lại, sắp xếp suy nghĩ của mình, cậu ta rất muốn nói ra tâm sự với một người nào đó, nhưng mấy người có thâm niên kia lại không thích hợp, họ trông quá xa xôi.
Nhiễm Văn Ninh lại là một đối tượng rất thích hợp để trút tâm sự, hoặc nói cụ thể hơn một chút là, trong lòng cậu hiện không chứa đựng quá nhiều thứ, vẫn còn có thể lắng nghe người khác kể chuyện.
Càng quan trọng hơn hết là...!Nhiễm Văn Ninh và Ngô Côn Phong cũng giống nhau, họ không biết rất nhiều chuyện trên một vài phương diện nào đó.
"Mối quan hệ giữa tôi và mộng cảnh vốn xuất phát từ một người, anh ấy đối với tôi thì, có thể rất quan trọng, cũng có thể không quan trọng đến như thế, nhưng cái này là do sự lựa chọn của tôi quyết định.
Nếu tôi không gia nhập các cậu, anh ấy sẽ biến mất trong giấc mơ của tôi.
Thế nhưng, tôi chọn gia nhập mọi người."
Nhiễm Văn Ninh nghe được miêu tả của Ngô Côn Phong, bèn hỏi cậu ta: "Người cậu nhắc đến là Vương Thành à?"
Ngô Côn Phong gật gật đầu, đáp lời cậu: "Quan hệ giữa tôi và anh ấy rất giống với mối quan hệ giữa người mới và người phụ trách, nhưng càng lạ lẫm hơn thế." Dứt lời, cậu ta im lặng rất lâu, cuối cùng chỉ hít một hơi.
Nhiễm Văn Ninh nghĩ rằng Ngô Côn Phong muốn tâm sự cho cậu nghe về chuyện của hai người họ, nhưng vấn đề quan trọng mà Ngô Côn Phong muốn nói đến không phải là về tình cảm giữa Vương Thành và cậu ta.
"Trong mộng cảnh lần này, tôi có gặp một gã.
Người đó...!Tôi rất hận gã ta.
Gã nói với tôi rằng gã rất vừa ý năng lực từ giấc mơ của tôi, vì lúc trước gã ta có gặp qua một người giống hệt như vậy, nhưng gã chưa từng thành công." Ngô Côn Phong cắn răng, nói xong một đoạn không dài lắm.
Nhiễm Văn Ninh nghe xong, hỏi: "Cái tên mắt hí kia giải quyết một người dẫn đường bên mình à?"
"Đúng vậy.
Việc của Vương Thành có liên quan đến anh ta, hơn nữa người nọ, hay nên nói, đám bọn chúng, thật sự rất nguy hiểm.
Mỗi một người giành được biến dị ý thức do mộng cảnh ảnh hưởng đều là mục tiêu của bọn chúng.
Trong mộng cảnh, người chuyên gặp nguy hiểm thật sự không phải là người mới, mà là những người mạnh mẽ kia, cho dù có là sinh vật của mộng cảnh, hay là người có thâm niên, những thứ này luôn rình rập họ như hổ rình mồi."
Ngô Côn Phong nói xong, nhìn Nhiễm Văn Ninh, sau đó lại hỏi: "Chúng ta rốt cuộc phải làm như thế nào để bảo vệ bọn họ cho thật tốt đây? Bọn họ càng đi càng xa, càng mạnh lại càng dễ gặp nguy hiểm, mà tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ấy lạc lối như thế."
"Nhiễm Văn Ninh, cậu nói xem, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"
Ngô Côn Phong không tiếp tục nói nữa.
Cậu ta cúi đầu, trên ga giường xuất hiện mấy giọt nước mắt loang lổ.
Nhiễm Văn Ninh ngồi bên cạnh, nhìn chàng trai này gào khóc không thành tiếng.
"Đô thị hoang phế" là một dấu mốc trong nhân sinh của cậu, bắt đầu từ lúc này, Nhiễm Văn Ninh mới xem như thật sự bước chân vào thế giới của kẻ khai thác.
Những thứ xảy đến trong căn phòng bệnh này ngày hôm nay là một trong những buổi trò chuyện hiếm hoi cuối cùng trong vai trò người mới của cậu.
Như Lâm Nhất từng nói, Nhiễm Văn Ninh thật sự sắp trưởng thành.
Nhiễm Văn Ninh suy nghĩ một chút về những chuyện đã xảy ra từ khi vào làm đến nay, sau đó cậu vẫn chọn nói với Ngô Côn Phong về người kia: "Tôi cũng không biết trả lời vấn đề của cậu như thế nào.
Tôi biết một người tuổi không lớn, cậu cũng biết đó, là đứa bé nhỏ tuổi nhất kia của đội tôi.
Cậu ta luôn thích tự đi giải quyết công chuyện một mình, cho dù đấy có là chuyện trong mộng cảnh, hay vẫn là trong hiện thực."
"Mỗi người Ánh sáng của chúng tôi cũng không hiểu rất rõ chuyện của cậu ta, chúng tôi chỉ biết cậu ta chịu đựng rất tốt, rất nhiều lúc, cho dù có gặp được tổn thương từ mộng cảnh, cậu ta cũng không hề thể hiện qua nét mặt.
Trì Thác từng nói, loại người như cậu ta đã tiếp xúc với mộng cảnh từ rất sớm.
Tôi nghĩ mấy chuyện buồn phiền bây giờ của mình, hẳn cậu ta đã phải trải qua từ hồi xưa lắc xưa lơ rồi kìa."
Nhiễm Văn Ninh nói đến đây, đột nhiên lại ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, có một tia sáng bất tri bất giác lướt ngang qua đầu cậu, cậu tiếp tục lẩm bẩm: "Rất nhiều lúc, cậu ta hình như...!đang cố dẫn dắt tôi."
Suy nghĩ của cậu lại trôi xa về bên căn phòng đọc sách lúc ấy: Nhiễm Văn Ninh ngồi đối diện với Lâm Nhất và Trì Thác, cậu cách họ rất gần, lại dường như cách họ rất xa, ngày ấy, hai người họ còn từng nói rằng mỗi người bọn họ đều cần phải hoàn thành sứ mệnh của mình.
Sau khi nghe Nhiễm Văn Ninh nói một hồi rồi dần dần im bặt, Ngô Côn Phong mới ngẩng đầu nhìn Nhiễm Văn Ninh, tiếp đó lại trông thấy Nhiễm Văn Ninh đang ngây người, trông hệt như đang đắm chìm vào hồi ức.
Một lúc sau, Nhiễm Văn Ninh mới hồi thần, cầm tay Ngô Côn Phong rồi tiếp lời:
"Bọn họ, vẫn đang hướng về phía trước.
Chúng ta không thể dừng lại, nếu dừng lại rồi thì sẽ không bắt kịp bọn họ nữa."
Đôi mắt của Nhiễm Văn Ninh lóe sáng, cậu nói thêm với Ngô Côn Phong: "Trước đây, tôi rất sợ hãi mối quan hệ giữa mình và mộng cảnh, nhưng bây giờ tôi lại nhận ra rằng nó xâu chuỗi rất nhiều người lại với nhau, tôi rất vui khi được quen biết bọn họ."
Ngô Côn Phong nghe xong cũng khẽ cười, đáp lời Nhiễm Văn Ninh: "Ừ, tôi cũng rất vui khi được làm quen với mọi người."
"Cho dù có ra sao đi nữa, chúng ta vẫn phải trở nên mạnh mẽ, bây giờ tôi rất yếu, nhưng tôi hi vọng sẽ có một ngày nào đó, tôi không còn phải nhìn thấy những hình ảnh kia nữa." Nhiễm Văn Ninh nhớ lại chuyện Giang Tuyết Đào lạc lối, cùng hình ảnh bi thương lúc kia của Lâm Nhất và Ngô Côn Phong, cảm thấy rất đau buồn.
Ngô Côn Phong vốn chỉ muốn tìm Nhiễm Văn Ninh để trút tâm sự, bây giờ lại sắp thành hai người an ủi lẫn nhau.
Cậu ta nói với Nhiễm Văn Ninh rằng: "Cái cậu Lâm Nhất kia của đội mấy cậu lúc ấy bị thương như vậy, đáng lẽ đã phải lạc lối giống như Giang Tuyết Đào, nhưng tôi lại nghe nói rằng cậu ta tỉnh lại một cách bình thường.
Người này rất mạnh, đã vượt xa khỏi dự tính của chúng ta."
Nhiễm Văn Ninh gật gật đầu, "Gần đây, đội tụi tôi phải nhận nhiệm vụ của một cái mộng cảnh rất khó, tôi cũng sẽ đi theo, tôi không biết tôi có thể làm tròn được hai chữ bảo vệ trong lời cậu hay không, nhưng tôi lại nghĩ..."
Cậu dừng một chút, nếu như sứ mệnh của Trì Thác và Lâm Nhất đối với cậu là những điều xa tầm với và không có cách nào để hiểu thấu, như vậy thì sứ mệnh của cậu sẽ rất đơn giản, lại rất khó, cậu nói ra lời khẳng định của mình: "Tôi sẽ không để cho bọn họ lạc lối."
...
Ngay đêm hôm ấy, Nhiễm Quân gọi điện thoại cho con trai.
"Văn Ninh, ba có mấy tư liệu con muốn tìm rồi này, để ba chuyển cho con ha.
Đúng rồi, trong số đó có người mất tích, hơn nữa thời gian mất tích cũng đã rất lâu rồi, đã bị phán là tử vong." Nhiễm Quân nói với con trai như vậy.
"Ai ba?" Nhiễm Văn Ninh cảm thấy gấp gáp, cậu lập tức nghĩ đến chuyện về mộng cảnh đặc thù.
Nhiễm Quân di chuột lướt qua giao diện soạn thảo, hướng tầm mắt về phía khuôn mặt trẻ con trên màn hình máy tính, sau đó đáp lời cậu: "Yến Lân."
Lần đầu Nhiễm Văn Ninh nhìn thấy cái tên này, cậu cảm thấy nó rất xa lạ.
Sau khi mở ra tư liệu mà Nhiễm Quân gửi đến, cậu nhìn khuôn mặt trẻ nít kia, vẫn như trước cảm thấy không quá thân quen.
Đứa bé trong tấm ảnh này nhìn chung khoảng bảy tám tuổi, trông không khác mấy so với diện mạo lúc còn ở nhà trẻ, vẫn rất thanh tú.
Sau khi lớn lên, nếu đứa nhỏ này không đi sai đường, cậu ta chắc hẳn sẽ trở thành một người đàn ông rất ưa nhìn.
Điều mà Nhiễm Văn Ninh cảm thấy quen thuộc nhất là đôi mắt của đứa bé này, cậu luôn cảm thấy mình đã gặp qua chúng ở đâu đó rồi.
Còn về phần tư liệu của những người khác, chúng rất bình thường, kinh nghiệm cuộc sống hay lí lịch công việc cũng đều rất thường thấy, không