Chương 84: Con mắt của Thượng Đế, mười một.
Nhiễm Văn Ninh đã trở về với trong khung cảnh tối mịt mờ, đưa tay không thấy được năm ngón kia.
Sau một lát, một ô vuông ánh sáng xuất hiện trong bóng tối mênh mông, trông giống hệt ô cửa trên cánh cửa thủy tinh ban nãy.
Cái mộng cảnh này vẫn luôn khóa chết cậu vào hồi ức của con mèo trắng nọ, bây giờ Trì Thác rốt cuộc đang ở nơi nào?
Cậu vội vã chạy đến mảnh ánh sáng nho nhỏ kia, cũng không thèm để ý đến con mắt đỏ chóe mình từng thấy, trực tiếp mở cửa.
Nhưng ngoài ý muốn vô cùng, bên trong phòng học này lại không có thứ gì, báo tường, bảng đen, bàn ghế...!tất cả đều biến mất hết rồi, nơi này chỉ là một căn phòng rỗng tuếch mà thôi.
Lâm Nhất đang đứng ngay giữa căn phòng này, cậu ta không biểu lộ nét mặt gì, chỉ đang lặng im chờ đợi.
"Anh đến trễ thật, nhìn xong chuyện của con mèo kia rồi à?" Lâm Nhất hỏi.
Nhiễm Văn Ninh không để ý lời Lâm Nhất, bây giờ cậu rất lo cho Trì Thác, "Hai người Trì Thác rốt cuộc đang ở đâu?"
Lâm Nhất vươn một ngón tay, chỉ về phía bên trái đằng sau Nhiễm Văn Ninh.
Lúc này, Nhiễm Văn Ninh mới nhận ra rằng mình vừa mới mở cánh cửa ở chính giữa phòng học, cái chuyện này không phù hợp lẽ thường.
Cậu quay phắt đầu lại, sau lưng cậu cũng không hề có cánh cửa nào, tuy nhiên lại có hai cánh cửa trước và sau dính vào ở hai bên tường của phòng học.
Vẫn phải tiếp tục tìm kiếm sao.
Nhiễm Văn Ninh bình tĩnh lại, hỏi Lâm Nhất: "Ở nơi đó, cậu có gặp phải chuyện gì không?"
Thiếu niên trước mắt cậu chỉ lắc lắc đầu, giọng nói không hề có chút cảm xúc nào: "Rất chán, tôi đi ra trước thời hạn."
Nhiễm Văn Ninh gật gật đầu, "Kim Chanh giao cho cậu, tôi đi tìm Trì Thác." Sau đó, cậu chạy sang cánh cửa phía bên trái, lưu loát mở cửa xông ra ngoài.
Thiếu niên nọ nhìn đồng đội mình rời đi, nhưng cũng không vội vàng mở cánh cửa bên phải để đi tìm Kim Chanh.
Cậu ta đứng tại chỗ, suy nghĩ một chút về người thanh niên xuất hiện cuối cùng trong đoạn hồi ức kia.
Nét cười nhàn nhạt trên khóe môi hắn vừa có thể khiến hắn ta trông như một người hiền lành, vừa có thể khiến hắn ta trông rất lạnh lùng vô tình.
Hai loại cảm giác này đều chỉ vẻn vẹn xuất hiện trong nháy mắt.
Hắn ta cười cười bế mèo mun, cuối cùng lại hại chết nó.
Người mạnh như hắn ta, thế mà lại đứng ở phía đối lập, thật sự quá đáng tiếc.
Lâm Nhất thở dài, chậm rãi đi đến cánh cửa của Kim Chanh.
...!
Kim Chanh bị nhốt trong mê cung của mộng cảnh "Con mắt của Thượng Đế".
Cô hiện đang ở trong một ga tàu điện ngầm, nhưng cho dù cô có đi thang máy cuốn hay thang bộ để đổi tầng, tầng nào cũng sẽ có trạm dừng tàu điện.
Trong cái mộng cảnh này, số tầng có tàu điện ngầm là vô hạn.
Cách mỗi hai phút, bên trái và phải của Kim Chanh sẽ có hai hàng tàu điện ngầm đi ngược chiều nhau ghé vào trạm, chúng nó dừng lại một chốc, sau đó mới tiếp tục khởi hành.
Cô ngồi trên băng ghế của trạm tàu điện ngầm, quan sát toàn bộ mộng cảnh này.
Đây là hai chuyến tàu trong ga tàu điện mà cô thường lên xuống mỗi khi tan tầm về nhà.
"Linh thị tạo ra mộng cảnh này dựa trên trí nhớ của mình à." Kim Chanh không cảm nhận được ý thức của những người khác, biết rõ rằng mình đã tách ra khỏi đội rồi.
Cô cũng không thể biết được rằng ba người kia có đang phải đồng thời đi vào loại mộng cảnh này hay không.
Lúc này, Kim Chanh đã mất đi một số lượng tinh thần lực rất lớn, trị số hiện giờ của cô là 2367.
Kim Chanh không quá lo cho Trì Thác, Trì Thác đã trải qua vô số các mộng cảnh có đẳng cấp và thứ bậc rất cao và chuyên được bảo mật, nếu anh muốn tăng tinh thần lực của mình, anh có thể tăng chúng đến một trị số vô cùng đáng sợ.
Nhưng cụ thể ra sao, Kim Chanh cũng không rõ lắm.
Những mộng cảnh mà Trì Thác từng quản lí đều ở nước ngoài, không nằm trong phạm vi quản lí của bọn họ.
Hai người "Ánh sáng" kia mới là hai kẻ khiến Kim Chanh không quá yên tâm.
Cái cậu Lâm Nhất kia thì không dễ đánh giá cho lắm, nhưng Nhiễm Văn Ninh là kiểu vừa nhìn đã biết chưa đủ kinh nghiệm rồi.
Tàu điện về trên sân ga, Kim Chanh vẫn trông thấy bên ngoài không có gì thay đổi.
Cô có thử lên tàu điện ngầm mấy lần, nhưng các sinh vật trong mộng vẫn không hề lộ mặt.
Kim Chanh hít một hơi, tuy trong thực tế cô rất dễ bị chọc tức, nhưng lúc ở trong mộng, cô vẫn rất kiên nhẫn.
Vì vậy, trong chuỗi tàu điện vô hạn này vẫn luôn có hình bóng của một người phụ nữ tóc vàng lên xuống liên tục.
Mãi cho đến khi Kim Chanh lên tàu đến lần thứ 81, mộng cảnh này cuối cùng cũng thay đổi chút ít.
Cô có thể nghe thấy xung quanh mình có một vài âm thanh náo nhiệt, nhưng âm thanh này lại không quá rõ ràng.
Sau khi lên tàu thêm vài lần nữa, Kim Chanh mới dần dần nghe rõ.
Đó là âm thanh bình thường trên tàu điện ngầm, tiếng chân của hành khách qua lại, tiếng họ nói chuyện, còn có âm thanh khi tàu đến sân ga.
Thế nhưng, xung quanh Kim Chanh không hề có một ai cả, cô chỉ có thể loáng thoáng nghe thấy âm thanh mà thôi.
Những âm thanh này vừa ở chung một không gian với cô, nhưng lại vừa không chung một không gian với cô.
Kim Chanh tiếp tục leo lên tàu rồi ngồi xuống, dần dần, cô cảm thấy vách tường của toa tàu này bắt đầu trơn bóng.
Cô vươn tay chạm vào tường, sau đó nắn nắn nó, mặt tường này bây giờ trông như đã được bôi một lớp chất nhầy vậy.
Một khoảng thời gian nữa trôi qua, cô mới có thể trông thấy loại chất nhầy bám trên vách tường kia bằng mắt thường.
Loại chất nhầy này bám đầy trên từng ngõ ngách của vách tường, không biết xuất phát từ đâu.
Khi Kim Chanh lên tàu lần thứ 178, vách tường bên trong toa tàu đã từ màu trắng chuyển sang màu đỏ nhạt thấy rõ.
Kim Chanh đứng ngoài cửa tàu, cảm thấy thùng xe có hơi gớm, nhưng vẫn nhịn xuống cảm giác buồn nôn để bước vào.
"Giống thịt quá..." Kim Chanh chọt chọt tường của toa tàu, chất liệu cứng rắn ban đầu của nó đã trở nên mềm nhũn.
Đến lần thứ 236, toàn bộ phía trong của toa tàu đã hóa thành một thứ tựa tựa như ruột non.
Sau khi Kim Chanh nhăn mặt đi vào, cô đã có thể ngửi thấy một ít mùi hương quái dị.
Cuối cùng thì "Linh thị" đang muốn cho cô nhìn cái gì vậy.
Đến lần thứ 301, Kim Chanh đã sớm không thể ngồi trong toa tàu được nữa, chỉ có thể đứng mà thôi.
Hoàn cảnh của nơi này trông rất khiếp người, hơn nữa lần này Kim Chanh còn có thể nghe được mùi máu tanh.
Cô muốn tìm nơi mùi máu bốc lên, nhưng mùi tanh này có mặt khắp nơi, khiến cô không thể xác định được xuất phát điểm chính xác của nó.
Nhưng rất nhanh sau đó, Kim Chanh trông thấy ở phía đầu của toa tàu có chuyển biến.
Cô nhìn thấy một tầng máu nhợt nhạt chảy xuôi đến đây từ đó.
Dòng máu kia chảy chầm chậm, nhưng đã bao trùm toàn bộ mặt đất của toa tàu này.
Kim Chanh né không được, chỉ có thể để mặc nó làm bẩn chân mình.
Cũng may tàu đã sắp đến trạm.
Kim Chanh nhanh tay che mũi lại, sau đó bước ra ngoài.
"Chị còn muốn xem tiếp sao?" Một giọng nói truyền đến tai Kim Chanh.
Cô ngẩng đầu lên, trông thấy Lâm Nhất đứng ngoài cửa xe.
Thiếu niên này mặc áo đen, khi nói chuyện, đôi mắt màu hổ phách của cậu ta luôn nhìn thẳng vào hai mắt của Kim Chanh, tựa như có thể nhìn sâu vào nội tâm của cô, cũng tựa như đang nhìn về một nơi xa lắm.
Sau lưng Lâm Nhất, đoàn tàu điện ngầm có toa tàu trông như thịt người kia dừng lại trong chốc lát, sau đó lại bắt đầu xuất phát.
Kim Chanh hất hất mái tóc dài của mình, hỏi Lâm Nhất: "Cái mộng cảnh này có liên quan đến chị, cậu vào đây bằng cách nào?"
"Linh thị tạo mộng cảnh cho Trì Thác và chị, tôi và Nhiễm Văn Ninh tách nhau ra tìm hai người." Lâm Nhất hờ hững đáp.
Kim Chanh cũng đã hiểu sơ sơ được nguyên nhân, hẳn là có liên quan đến cấp tông đồ.
Cô kể cho Lâm Nhất nghe những thay đổi của đoàn tàu này, "Nếu chị bước lên tàu, nó sẽ thay đổi nhiều hơn, cái mộng cảnh này có vài thứ, nếu cậu tới rồi thì đi cùng chị đi."
Nhưng Lâm Nhất lại lắc lắc đầu, cậu ta nhìn Kim Chanh: "Tôi cũng không khuyên chị làm như vậy."
Kim Chanh nhìn cậu nhóc đã cao hơn mình một khúc, thật ra cậu ta đã có thể được xem như một người đàn ông, nhưng khuôn mặt cậu ta vẫn còn có một chút trẻ con, "Thật ra mà nói, ngoại hình cậu cũng không tệ, thích thì chị giới thiệu vài em gái bên đội thứ nhất cho làm quen há."
Nữ giới đúng là khéo chuyển đề tài quá.
Lâm Nhất tỉnh bơ đáp: "Không cần đâu.
Tôi không khuyên chị tiếp tục xem tiếp."
Lâm Nhất đúng thật là không giỏi vụ nhìn mặt đoán ý, cậu ta cũng không nhận ra rằng Kim Chanh đang cố ý chuyển đề tài câu chuyện để che giấu nỗi lòng bất an của mình.
"Bây giờ cậu cao 1 mét 75 à? Thế nhưng chị lại thấy