Ý thức của Trì Thác rốt cuộc đang ở đâu?
Nhiễm Văn Ninh mở cửa, vào trong tầng tiếp theo của mộng cảnh.
Lúc ra ngoài, cậu sửng sốt một hồi, cậu đang đứng trước một giáo đường.
Tuy giữa Nhiễm Văn Ninh và giáo đường nọ còn có một quảng trường rất rộng, nhưng giáo đường này rất khổng lồ, khoảng cách như thế này cũng khó khiến cho nó nhỏ đi.
Nó gần như choáng hết cả tầm mắt của Nhiễm Văn Ninh.
Sau khi lùi một bước về phía sau, cậu chợt nghe thấy có tiếng đá rơi xuống đất.
Sau khi xoay đầu nhìn lại, Nhiễm Văn Ninh mới phát hiện ra rằng sau lưng mình hiện đang có một vách núi cheo leo.
Con đường này chỉ trải dài đến hai mét sau lưng Nhiễm Văn Ninh, xa xa hơn nữa là vực sâu tràn ngập sương mù.
Nhiễm Văn Ninh không cảm nhận được ý thức của Trì Thác, có thể là do khoảng cách quá xa.
Cậu thử chạy theo con đường trước mắt, ngay lúc cậu sắp đi vào chính giữa quảng trường, phần trên giáo đường đột nhiên nổ tung, để lại một chùm ánh sáng bàng bạc rực rỡ.
Chùm sáng nọ bao trùm cả một phần trời bên trên giáo đường, sáng ngời lóa mắt hệt như một đóa hoa ban đang kì nở rộ.
Hình ảnh này khiến Nhiễm Văn Ninh nhớ lại lúc cậu được ba mẹ dẫn đi ngắm pháo hoa thời còn bé, pháo hoa được bắn lên trời trông hệt như thác nước, chảy xuống phía chân trời như từng ánh, từng ánh sao băng, cuối cùng tan biến trên nền trời đen.
Chùm sáng này rất giống pháo hoa.
Một vài tia sáng rơi xuống cửa giáo đường trước mắt Nhiễm Văn Ninh.
Cậu trông thấy những tia sáng kia cuối cùng hóa thành một loại sinh vật, chúng nó có hình dạng giống bươm bướm, nhưng cánh của chúng nhọn hơn, khá giống cánh chuồn chuồn.
Chúng bay lượn trong mộng một chốc, sau đó mới từ từ biến mất.
Nhiễm Văn Ninh không nhận ra sinh vật có hình bướm này, nhưng màu sắc của loại tia sáng kia, Nhiễm Văn Ninh lại gặp qua rồi.
Ở nơi thành thị trong tầng sâu của mộng cảnh "Đô thị hoang phế", cũng có một người đã đánh ra được những chùm sáng như thế này, tạm thời thắp sáng cả bầu trời nơi ấy.
Loại năng lực này, là Trì Thác!
Nhiễm Văn Ninh vực dậy tinh thần, co giò chạy về phía giáo đường.
Nhanh hơn một chút, một chút nữa thôi, Trì Thác đang ở ngay đó!
Vốn dĩ, nếu bị thảy vào trong một giáo đường lớn như thế này, Nhiễm Văn Ninh chắc hẳn là sẽ lạc đường.
Nhưng ý thức hôm nay của Nhiễm Văn Ninh lại trở nên vô cùng nhạy cảm, giác quan thứ sáu của cậu cũng rõ ràng hơn bao giờ hết.
Mỗi lúc đụng trúng bất kì một lối rẽ và lối đi nhỏ nào, cậu đều biết mình hẳn nên đi đâu.
Trực giác của cậu đang nhắc mãi với bản thân cậu rằng: Trì Thác đang ở nơi đó.
Trên đường đi, ngay cả một giáo đường mĩ lệ nhường này cũng không thể níu giữ bước chân của Nhiễm Văn Ninh, những thứ đẹp đẽ xa hoa kia không thể khơi dậy bất kì sự hứng thú nào trong cậu.
Trong đầu cậu hiện giờ chỉ có một bóng hình duy nhất: Một người đàn ông lúc nào trông cũng hơi uể oải, lười biếng.
Ở trong cùng sau cánh cửa hình vòm ngoài kia, Trì Thác ở trong đó! Nhiễm Văn Ninh đã có thể cảm nhận được ý thức của anh, cậu hân hoan chạy đến cánh cửa kia.
Sau khi vừa đặt chân ra ngoài, cậu đã bắt gặp ngay một người đang đứng trên đỉnh chóp của tháp chuông nhà thờ.
Trong tay anh hiện giờ là một cây cung mà trước giờ Nhiễm Văn Ninh chưa hề thấy qua.
Cây cung này có nhiều nơi đen kịt, nhưng nơi càng gần bàn tay anh lại càng phát ra ánh sáng.
Cây cung này rất dài, nó dài gần bằng với chiều cao của anh.
Anh ngước đầu lên nhìn bầu trời, không trông rõ nét mặt.
"Trì Thác!" Nhiễm Văn Ninh hướng mặt về phía ấy, lớn tiếng gọi tên anh.
Nhưng người đàn ông này lại hệt như anh trong đoạn hồi ức cuối cùng kia, không hề để tâm chút nào đến tiếng mèo trắng gọi mình.
...
"Ngươi đến đây tìm ai?" Đôi mắt xanh biếc của nữ tu hướng về phía Trì Thác.
Nó máy móc, lạnh lẽo hỏi anh như vậy.
Trì Thác đứng trước mặt nó, anh biết sinh vật này đang trò chuyện với mình, đây là lần đầu anh gặp phải tình huống như thế này.
Không biết nguyên nhân của chuyện này là do "Con mắt của Thượng Đế" rất đặc biệt, hay vẫn là do tất cả trước mắt anh bây giờ chỉ là ảo giác.
"Ta đang tìm chị ta." Trì Thác đáp lời nó.
Nữ tu lại huyễn hóa ra lưỡi hái của nó, nó vươn lưỡi hái về phía Trì Thác, sau một chốc, nó mới buông lưỡi hái xuống.
"Cô ta không ở đây." Nữ tu cất lưỡi hái, sau đó mới nói với Trì Thác.
Trì Thác rất bình tĩnh, anh hỏi nữ tu kia: "Ngươi có biết chị ấy ở đâu hay không?
Nhưng nữ tu lắc đầu, nó đáp: "Sau đó thì ta không để ý."
"Ta phải tìm được chị ấy."
Nữ tu liếc nhìn Trì Thác, thật ra nó cũng không thể hoàn toàn nhìn thấu được kẻ đang đứng trước mặt nó.
Trên người của người này có sự ảnh hưởng đến từ một mộng cảnh khác, nữ tu cũng không thể nhìn thấu triệt để, vì vậy mộng cảnh đó ít nhất cũng cùng đẳng cấp với nó.
"Ngươi có thể đi nhìn." Vừa dứt lời, nữ tu biến mất ngay tại chỗ.
Trì Thác cảm thấy tầm mắt của anh khác với tầm nhìn lúc bình thường, dường như đã thấp đi khá nhiều.
Anh vươn tay ra, nhìn thấy hai tay mình vừa thon dài vừa trắng nõn.
Theo bản năng, anh lập tức nhận ra đây là tay của Trì Triệt, anh từng nhìn thấy chúng vô số lần, vì vậy anh rất quen với chúng.
Anh nhìn về phía trước, nếu như đây là góc nhìn của Trì Triệt, xung quanh hẳn sẽ có người từ đội thứ hai.
Nhưng xung quanh Trì Triệt bây giờ lại không hề có một ai, ngay cả người có cấp bậc như Hạng Cảnh Trung cũng không hề đi theo chị ấy.
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Anh ngẩng đầu, trông thấy trên bầu trời có một thứ gì tròn tròn, có hình dạng kì lạ, rất mơ hồ.
Sau khi góc nhìn của anh đụng đến vật kia, tinh thần lực của anh rớt xuống rất nhanh.
Trì Thác nhanh chóng cúi đầu, anh biết đây là một thứ không nên nhìn, nhưng chị anh lúc ấy lại đang nhìn chăm chú vào nó.
Anh định che mắt mình lại, nhưng lại nhận ra rằng tay của bản thân không thể nhúc nhích.
Hai tay của Trì Triệt đã bị đóng trên vách không biết tự bao giờ, Trì Thác quan sát bốn phía, nhận ra rằng hình như chị anh đang bị đóng đinh trên một thứ tựa tựa như một cây thánh giá.
Hơn nữa, năm giác quan của chị anh lúc này đang dần dần yếu đi, anh gần như không thể nhìn rõ được sự vật ở trước mắt mình.
Có một bóng người bước đến gần Trì Thác, Trì Thác cảm thấy người nọ khá quen, nhưng anh không thể xác định chính xác hắn ta là ai.
Một giọng nói cất lên.
"Cô trông thế mà lại có thể tiếp nhận được thứ mình nhìn thấy, cô sẽ trở thành chiếc chìa khóa kế tiếp sao?"
Giọng nói kia rất bình thường, nếu lẫn vào trong đám người thì sẽ như kim thả vào đáy biển.
Thế nhưng, Trì Thác vẫn cảm thấy giọng nói này rất quen, dường như anh đã từng nghe qua ở nơi nào đó rồi, hơn nữa lượng tin tức trong lời hắn ta nói với chị lại quá lớn.
Chị anh lúc ấy đã đạt đến được trình độ đó rồi ư.
"Cô không thể đi tiếp nữa, xin cô hãy dừng chân trong giấc mơ này."
Tinh thần lực của Trì Thác trong lúc ấy đã rơi đến một mức độ mà trước đây chưa bao giờ thấy.
Không phải là do mộng cảnh nên chị anh mới lạc lối hay sao? Người này là ai? Hắn ta thuộc phe bảo thủ?
Nhưng trong nghề của họ, rất lâu sau khi chị anh lạc lối, phái bảo thủ mới từ từ lộ đuôi cáo.
Mãi cho đến bây giờ Trì Thác mới biết, thì ra bọn chúng đã bắt đầu hành động từ ngay đời thứ hai.
Trì Thác cảm nhận được một cái tay che lại đôi mắt của chị anh.
Bây giờ, anh chẳng trông thấy thứ gì cả.
"Xin lỗi, tôi không thể để mặc chìa khóa sinh ra như thế này."
Sau khi giọng nói kia vang lên, góc nhìn của Trì Thác lại thay đổi.
Bây giờ, tầm mắt anh được đặt ở trên không trung, đây là góc nhìn của "Linh thị" ư? Nói thẳng ra, hiện giờ bọn họ đang ở trên con đường được kẹp giữa bãi cỏ lúc nãy, Nhiễm Văn Ninh có từng nói trên trời có một con chim nhỏ bất động ở tư thế chao liệng.
Con chim nhỏ đó thật ra đang đại diện cho "Linh thị".
"Linh thị" đang nhìn chăm chú vào mọi thứ.
Ở góc nhìn này, Trì Thác trông thấy một khung cảnh rất khó tiếp nhận.
Trì Triệt bị đóng đinh trên một cây thánh giá, có nhiều chỗ trên người chị đã tan ra thành sương trắng, có nhiều chỗ vẫn đang ứa máu tươi.
Cả mộng cảnh và người đàn ông trước mặt đều đang gây thương tổn lên chị.
Chị sắp mất phương hướng.
Người đàn ông kia đội một cái mũ trùm đầu, Trì Thác nhìn không rõ diện mạo của hắn ta.
Dường như hắn ta biết được mình sẽ bị giám thị trong cái mộng cảnh này, vì vậy, hắn lại vươn tay, kéo mũ của mình xuống thấp hơn.
Trì Thác muốn đi cứu chị mình, nhưng "Con mắt của Thượng Đế" chỉ vẻn vẹn trao cho anh quyền được quan sát mà thôi.
Anh trơ mắt nhìn Trì Triệt dần dần tan vỡ, từng chút từng chút hóa thành một sinh vật không phải con người.
Ý thức của chị dần dần suy yếu, sương trắng quẩn quanh với máu tươi, cuối cùng, chị anh hóa thành một thứ có hình dạng như một đám mây dính liền với máu thịt.
Thế nhưng trước khi đôi mắt của mình hoàn toàn mù, chị vẫn luôn nhìn về phía bầu trời, dường như đang cầu nguyện điều chi đó.
Ở một nơi vượt xa quy tắc của không gian và thời gian, hai chị em bắt gặp ánh mắt của đối phương.
Tinh thần lực của Trì Thác 804.
Vốn dĩ, người em nghĩ rằng đấy đã là toàn bộ chân tướng, anh sớm đã không chịu nổi, nhưng "Linh thị" vẫn đang trao cho anh góc nhìn của nó.
Anh không thể nhúc nhích, anh trơ mắt nhìn người đàn ông đứng phía trước ý thức đã lạc lối của Trì Triệt kia vươn ra cánh tay, triệu hồi mộng cảnh của bản thân hắn.
Trong nháy mắt ấy, Trì Thác lập tức hiểu được người đàn ông này đang làm gì.
Anh nổi điên trong nháy mắt.
Hắn ta...!Hắn ta thế mà lại cưỡng ép đánh thức một ý thức đã lạc lối như thế này!?
Thị lực của Trì Thác lúc bấy giờ rất bình thường, nhưng tinh thần lực của anh đã chịu không nổi nữa.
Hai đôi mắt của anh sớm đã đen một nửa do chính bản thân anh.
Năng lực từ linh thị của anh nhìn thấy vô số ý thức trông như Trì Triệt, nhưng lại không phải Trì Triệt tụ tập lại, vây quanh cái mộng cảnh này...
Người đàn ông này đang muốn đánh thức một con quái vật.
Không chỉ trong mộng mà ngay cả trong hiện thực,