Sống trong khu dân cư Thiển Thủy ngoài các cặp vợ chồng trẻ tiện cho con đi học ra phần đông là giáo viên tiểu học mướn ở.
Vừa qua hè, không biết hợp đồng thuê nhà nào đến hạn, dọn đi lại bỏ chú cún đen nuôi chưa được bao lâu ở lại khu dân cư.
Chó con xem chừng chưa được một tuổi, chỉ thi thoảng mới được hàng xóm đi ngang bố thí cho một bữa no, chưa đầy nửa năm đã ốm đói tới da bọc xương rồi.
Mới đầu chuyển đến Long Nghị cũng không để ý, vì nhóc cún cứ trốn chui trốn nhủi dưới cầu thang tòa chủ cũ ở dạo trước, bình thường cũng hiếm dịp bắt gặp được.
Nhưng khi trời dần lạnh lẽo, chó con bị bệnh, rụng lông phải chui khỏi gầm cầu thang rét cóng, tìm mấy chiếc xe vừa lái về canh đúng thời điểm nhảy chồm lên chỗ nắp động cơ vẫn còn hơi nóng, hưởng chút xíu cái ấm áp sót lại.
Khi đó Long Nghị đang dẫn đường cho chủ xe di chuyển, ánh sáng hắt đến cục lông đen thui lách mình trong bụi cỏ.
Anh thoáng khựng một chớp mắt, sau đó tiếp tục công việc của mình.
Sau sáu giờ tối là cao điểm tan tầm, khu dân cư Thiển Thủy không có bãi đỗ xe chuyên biệt, chỉ có một bãi đất trống lớn ở cổng làm bãi đậu lộ thiên, tính ra chỉ đậu được tầm mười chiếc, không đủ sức chứa nên mấy chiếc về muộn chỉ có thể chạy thẳng vào tòa, chiếm hết một nửa lối đi.
Đây cũng là chuyện hết sức bất đắc dĩ, dạo này xe dễ mua bán mà chỗ đậu thì khan hiếm, bên chủ nhà cũng thông cảm cho nhau, cố gắng đỗ làm sao không ảnh hưởng mọi người qua lại.
Đến tận khi màn đêm buông xuống, Long Nghị mới nghỉ ngơi được một chút.
Thấy cũng gần đến giờ giao ca, anh bèn quay về phòng trực sắp xếp chỗ thư từ hôm nay, uống ực ca nước ấm mà thấy sảng khoái cả người.
Long Nghị đặt ca nước xuống, không khỏi nghĩ về nhóc lông đen bé xíu run lẩy bẩy kia.
Ngần ngừ lướt mặt một vòng quanh phòng trực, Long Nghị đứng dậy cầm cái bát sứ con bám đầy bụi từ chỗ xó xỉnh nào đó.
Anh cầm ra vòi nước rửa kỹ lưỡng một lượt, rót vào một chút nước sôi rồi hơn nửa bát nước lạnh, đoạn dò ngón tay vào xem đã vừa ấm hay chưa mới bưng bát ra chiếc SUV đậu trong khu dân cư nó đang chiếm cứ.
Nhóc chó con nép mình vào nắp xe thấy bóng người tiến đến gần thì giật phắt, cái đầu rũ sụp xuống ngóc thẳng dậy.
Cơ mà có lẽ vì tiếp xúc người trong khu dân cư nhiều, cũng hay vòi vĩnh các chị các mẹ cho đồ ăn nên nó cũng không sợ người lạ lắm.
Nhác thấy người đàn ông đặt bát xuống bậc thềm mà không có hành động gì khác, nó giương đôi mắt ngập sũng nước nhìn chăm chăm Long Nghị mấy giây liền, bèn thử thăm dò nhảy khỏi xe, trèo lên bậc thang hít hít ngửi ngửi.
Giữa mùa đông đã rét mướt còn đói, nhóc chó con rột roạt lẹ làng uống cạn hơn nửa bát, chẳng được ít lâu sau đã thấy đáy.
Long Nghị cúi người cầm bát lên, thấy nhóc chó con không né nên giơ tay lên, vuốt vuốt gáy nó.
Đoán chừng lâu lắm rồi không ai đụng vào người, xúc giác vừa thân thuộc lại vừa xa lạ từ cái vuốt v e làm nó híp mắt thỏa mãn.
Long Nghị buồn cười nhìn biểu cảm đầy hưởng thụ của chó con, chưa kịp nựng nịu được thêm đã nghe thấy tiếng đồng nghiệp giao ca cao giọng chào hỏi từ đằng xa.
Giao ca xong, Long Nghị ghé sang khu chợ cách đó không xa mua một ký xương sườn.
Khả năng nấu nướng của anh không gọi là rất tốt hay gì, đàn ông ấy mà, ăn uống cẩu thả lắm.
Cơ mà từ khi đến đây tự nấu ăn ngày nào cũng tay làm hàm nhai, nấu ra không ăn được thiệt thòi cũng mình tự gánh.
Ngày ngày tập tành tới bây giờ cũng coi như tàm tạm.
Nhà ở công ty cấp cho công nhân là tòa nhà một tầng nằm riêng biệt, ngăn riêng phòng ngủ ra chẳng được mấy không gian trống.
Vị bảo vệ trước hẳn phải là một người biết sống lắm, xin nhờ thợ hồ chừa bốn, năm mét vuông trống ngoài nhà vệ sinh ra dựng bếp lò, đào thêm cái rãnh nước miễn cưỡng nấu nướng được.
Long Nghị vừa vo gạo cắm cơm vừa tranh thủ xắt gừng tỏi, trong nồi đang ninh xương sườn.
Chộn rộn luôn tay một lúc bữa tối đã gần như xong xuôi, mùi sườn kho bắt đầu tỏa ra.
"Ây dô, hôm nay còn nấu cơm nữa ta."
Long Nghị nghe tiếng, vừa nhấc mắt lên đã thấy cậu thanh niên trẻ nhe răng cười tươi tắn xán lạn ngoài cửa sổ, là Tần Thiên.
Gần một tháng gặp gỡ nhau, hai người xem như quen biết.
Tần Thiên trẻ măng lại còn dẻo miệng khéo ăn nói, Long Nghị thoạt nhìn khó đến gần nhưng chẳng phải người không biết tốt xấu.
Anh cảm nhận được thiện chí của Tần Thiên, nên số lần trò chuyện của hai người cũng dần tăng lên.
Gần đây Tần Thiên hơi mệt.
Gần đến thời điểm cuối năm, các sàn thương mại điện tử chạy chương trình làm lượng hàng hóa tiêu thụ tăng cao rõ rệt, gần như từng khu mỗi ngày cậu phải chạy tới hai lần mới giao hết hàng.
Cậu vừa học nghiệp vụ vừa làm quen với cường độ công việc, vẫn cứ cảm thấy không chịu nổi.
Ăn xong bịch bánh quy, nước nôi đã uống hết, nghĩ tới ba, bốn đơn hàng vẫn chưa giao trong khu là mệt tim khủng khiếp.
Thế mà không ngờ vừa nhìn thấy bóng dáng cao lớn cường tráng của Long Nghị trong chiếc tạp dề vịt con màu vàng đã sờn cũ cặm cụi nấu cơm, nhịn chẳng nổi, vui.
"Vẫn chưa xong việc à?" Long Nghị vặn nhỏ lửa, chào hỏi.
Mỗi lần gặp Tần Thiên giao hàng là mỗi lần được dịp nghe cậu làu bàu.
Hai người tiếp xúc không bao nhiêu nhưng vẫn chuyện trò được với nhau đôi câu.
Bản chất anh vốn không thích nói chuyện chứ không phải không nhận ra cái thiện cái ác.
Tần Thiên mày rậm mắt to mà tính tình lại sáng sủa cởi mở, rất khó làm người ta ghét nổi.
"Thôi, anh đừng nói.
Họng em sắp bốc khói tới nơi rồi, chắc phải bận đến chín mười giờ." Tần Thiên đưa tay nhìn đồng hồ, càu nhàu lèm bèm đôi câu.
"A phải rồi, anh Long có nước sôi không, có thì cho em xin miếng."
"Có, vào đi." Long Nghị mở cửa, cầm ấm nước từ trên bếp xuống.
Tần Thiên vặn nắp ra luôn đầy bình, tu ùng ục vào bụng.
Nồi canh sôi sùng sục, Long Nghị nếm thử, cảm thấy được rồi là xong món ăn.
"Cậu không chê thì ở đây ăn cơm với tôi."
Nghĩ đến chuyện Tần Thiên đã mời mình mấy bữa sáng ngon lành, Long Nghị tắt bếp, ngẩng đầu nói với Tần Thiên đang uống nước.
Tần Thiên ôm cái bình ngây người.
Nhiều lắm cũng chỉ là người lạ ngày ngày tiếp xúc với nhau, Tần Thiên nghĩ bụng, chắc là người ta đang khách sáo với mình.
"Không