Tần Thiên là người bao giờ cũng thấy tươi tắn thích cười, dẻo miệng lại còn rất nhiệt tình, ai quen biết cũng bảo thằng nhóc này tốt.
Nhưng thật ra chỉ cậu mới biết rõ bản chất con người thật của mình là thế nào.
Ngày còn bé cậu không hề thích nói cười, nhưng trải qua vài câu chuyện, dần dần, cậu học được cách xem sắc mặt người ta để giao tiếp, biết người ta thích với quý bộ dạng nào, người ngợm trông ra sao mới có lợi cho mình hơn.
Dần dà, cậu ngụy trang bản thân thành con người như hiện tại.
Cứ thế quá lâu mặt nạ trở nên một phần cơ thể, có những điều cũng thành bản năng.
Cậu tưởng mình đã quên bộ dạng con người mình trong quá khứ, nhưng khi nhìn thấy Long Nghị, cậu vừa ngạc nhiên lại vừa cảm thấy một chút xíu vui vẻ.
Giống mình hồi xưa thật.
Chỉ là người này còn đặc biệt hơn, một điểm duy nhất.
Tần Thiên thật tình không thấy đôi mắt kia kh ủng bố đến nỗi nào, chủ đề nói chuyện giữa các shipper với nhau chỉ loanh quanh vợ con công việc.
Đều giao hàng ở khu vực này, tất cả mọi người đều biết mặt bảo vệ khu dân cư Thiển Thủy, cùng gọi Long Nghị bằng cái tên Long chột, sau lưng cay nghiệt đoán già đoán non con mắt nhìn phát rét kia của anh làm sao mà bị vậy.
Mỗi lần nói tới chủ đề này Tần Thiên cứ nghe từ tai này qua thẳng tai kia, bộ dạng vờ như nghiêm túc lắng nghe lắm nhưng đầu chỉ lọc ra mấy tin hữu dụng với mình.
Cho nên khi lần đầu nhìn thấy Long Nghị, cậu hoàn toàn không quy người đàn ông cao lớn yên lặng này thành gã Long chột trong miệng mấy người đồng nghiệp.
Sau đó nữa, mỗi lần đến khu dân cư Thiển Thủy giao hàng cậu đều gặp được người đàn ông nọ.
Và khi tìm ra sự dịu dàng trong trầm lặng của người đàn ông ấy qua số lời nói hành động ít ỏi mình nhòm ngó được, cậu lại càng không muốn nghe người ta gọi người đàn ông bằng cái danh xưng chẳng mấy tử tế kia.
Nói Long Nghị dịu dàng, nếu chỉ thấy bề ngoài của anh đoán chừng ai nấy đều sẽ run như cầy sấy, nào thái độ thận trọng nghiêm túc, nào dáng vóc cao to cường tráng, và một bên mắt bị mù trông thế ấy, thoạt nhìn không khác gì tay chân dân xã hội chứ nào ra được hai chữ dịu dàng.
Người ta nói, chín mươi phần trăm ấn tượng của một người về một người khác được hình thành chỉ trong vài giây gặp mặt đầu tiên.
Tần Thiên cảm thấy đó là một câu chí lý.
Thế nên khi ngày càng trở nên thân thuộc với Long Nghị, thỉnh thoảng phát hiện bộ mặt chân thực của anh che đậy đằng sau lớp mặt nạ, cậu lại cảm thấy vui mừng đến ngạc nhiên nhưng lại hết sức hợp tình hợp lý.
Giao hàng là một công việc chẳng dễ dàng.
Điều này Tần Thiên đã tư tưởng chắc chắn cho bản thân từ lúc nhận việc, mà cậu không ngờ ngày nào cũng mệt được tới độ cứ hễ nhắm mắt là ngủ ngay.
Cũng cái số may của cậu, gần cuối năm trúng dịp toàn dân phát cuồng mua sắm dịp 11/11, các sàn thương mại điện tử và kinh doanh tư nhân đều tổ chức khuyến mãi, số lượng đơn hiện tại cứ tăng theo một đường thẳng tắp.
Lại một sáng sớm, tiếng báo thức dồn dập vang lên từ khu nhà tập thể.
Tần Thiên nheo mắt nhìn đồng hồ báo thức, ráng kìm cơn buồn ngủ vật lộn rời khỏi giường.
Khu nhà tập thể cho nhân viên này một phòng có tám người, bốn chiếc giường tầng lập bằng tấm thép.
Tám thằng đàn ông thì hết bốn thằng thối chân hai thằng hôi nách, lại trúng cái tuổi dậy thì, cậu tuyệt đối không sống nổi ở cái xó này được.
Mà hai năm rồi sống ở mấy khu chợ búa kiếm cơm ngược xuôi cũng thành thói, bây giờ cũng nên tập quen với nó.
Chỉ có điều mãi cũng không quen được nên Tần Thiên không thường nằm dài trong phòng, cứ buổi sáng mặc quần áo tử tế rồi phóng ra ngoài, tối muộn về quấn chăn đặt đầu xuống là ngủ, không ảnh hưởng gì.
Cầm đồ rửa mặt, Tần Thiên ra nhà vệ sinh chung rửa ráy, đang đánh răng thì thình lình phát hiện đằng sau có người tới gần.
Tần Thiên tránh thoát cái tay chực bóp lên mông mình, lặng lẽ săm soi người vừa tới.
"Ha ha, chào buổi sáng Tiểu Tần.".
Truyện Hệ Thống
Người kia bị phát hiện cũng không biết xấu hổ, nhào cái mặt bư bóng nhẫy tới chào Tần Thiên.
"Chào anh Ngô." Tần Thiên đánh răng xong lạnh nhạt lên tiếng chào hỏi.
Người nọ tên là Ngô Ba sống ở phòng kế bên, xem như sếp trực tiếp của cậu.
Nghe đồng nghiệp kháo nhau Ngô Ba có thân thích chỗ lãnh đạo, nên vừa vào công ty chưa được bao lâu đã tiến cử thành tổ trưởng nhóm này, được giao cho quản lý khu vực phía đông thành phố này.
Tần Thiên thích chào đón người ta bằng gương mặt tươi cười không đồng nghĩa với việc không biết nổi cáu.
Từ lúc cậu vào làm, cậu đã rất khó chịu với ánh mắt và hành vi thường xuyên táy máy làm trò của Ngô Ba, nếu mấy hành vi này mà trắng trợn thẳng thừng hẳn cậu đã không chịu nổi động tay từ tám đời nào rồi.
Đây cũng là một trong số nhiều nguyên nhân làm Tần Thiên muốn mau mau dọn ra ngoài ở.
"Mai tới phiên em nghỉ thay phiên, tối rảnh không, anh Ngô mời em đi ăn cơm nha?" Ngô Ba vừa rửa mặt vừa ân cần hỏi thăm.
Ngô Ba ngó chừng hai bảy hai tám tuổi, người lùn lùn ục ịch, da dẻ trắng hếu, xem ra ngày ngày sống an nhàn sung sướng lắm đây, không phải phơi gió phơi sương bao giờ.
Ngô Ba là gay, thích nhất là mùi đàn ông, cũng vì vậy mà để anh vợ phân mình đến cấp cơ sở.
Mỗi ngày được ngắm đám đàn ông mặc áo sát nách mồ hôi mồ kê nhễ nhại là nhịn không được run rẩy hết hai chân.
Mà dù Ngô Ba có thích cơ bắp thật, phần lớn shipper đều khá xấu khiến Ngô Ba hơi hơi phát ghét lên được.
Tần Thiên thì không, thân hình cậu không chỉ cân đối mà mặt mũi còn sáng sủa tỏa nắng, đúng chất thịt tươi gã mê đắm nhất.
Ngô Ba chấm từ cái nhìn đầu tiên.
Kể từ ngày vô tình bắt gặp Tần Thiên tắm rửa ra mặc áo ba lỗ lộ rõ cơ bắp, lòng mề Ngô Ba càng xoắn xuýt ngứa ngáy không chịu được, cứ luôn tìm cơ hội lượn lờ trước mặt cậu.
Tần Thiên không hề ý thức được [email protected] muốn Ngô Ba có với mình, chỉ cảm giác được lờ mờ.
Dù gì Ngô Ba cũng quản lý mấy người mới bọn họ, chịu trách nhiệm cả chuyện ăn ở và ca làm, Tần Thiên vừa tìm được việc không bao lâu, không muốn đắc tội với người ta.
Lúc này nghe Ngô Ba hẹn mình, Tần Thiên vô thức tìm cớ từ chối: "Xin lỗi anh, tối nay em có hẹn rồi."
Nói rồi cậu cầm đồ quay về phòng, để Ngô Ba một mình với vẻ mặt trầm xuống thấy rõ.
Bảy giờ rưỡi đến công ty, Tần Thiên với mấy đồng nghiệp khác đang quẹt thẻ chấm công, bắt đầu một ngày làm việc mới.
Làm shipper, trước giờ giao mỗi sáng họ phải phân loại đơn hàng vận chuyển đến đêm hôm trước, phân về các khu vực đường hẻm mình phụ trách, sau đó chở đi giao.
Khi vừa nhận việc, quản lý vận chuyển đã quán triệt với đám nhân viên giao hàng mới, nói do thiếu người nên bọn họ mới qua phòng sát hạch trúng tuyển thẳng vòng phỏng vấn.
Nhưng một khi đã vào công việc giao hàng, tất cả nhất định phải nằm lòng mã vùng và các thông tin liên quan của các tỉnh thành khắp cả nước, nếu không sẽ phạm sai lầm trong quá trình làm việc.
Nếu kiện hàng giao sai bị khiếu nại sẽ trừ thẳng vào tiền lương và thành tích tương ứng.
Đó giờ trí nhớ Tần Thiên khá tốt, nên đến nay cậu làm phần phân loại đơn hàng lúc nào cũng nhanh gọn.
Bỏ mấy chục đơn cần giao trong sáng nay vào thùng xong, Tần Thiên bị ai đó vỗ vai một cái.
"Tiểu Tần, giúp anh được không?"
Tần Thiên nghe tiếng bèn quay đầu, là hướng dẫn của cậu hồi vừa vào công ty, đàn ông Đông Bắc hơn ba mươi tuổi, tên Trương Khai Tề.
"Anh Trương có chuyện gì à, anh nói đi."
"Hôm nay anh bận tí việc, chiều phải đi.
Cậu tiện đường giúp anh giao chỗ hàng qua bên kia được chứ hả?" Trương Khai Tề đưa cho Tần Thiên một điếu thuốc, cười nói.
Tần Thiên xua tay, cậu không hút