Một năm trước, Long Nghị chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thẳng thắn với ham muốn của bản thân như thế này.
Trong hơn ba mươi năm quá khứ đã qua, hai chữ tình cảm gần như hoàn toàn không tồn tại trong cuộc sống anh.
Anh thấy mình không để tâm, cũng cho rằng mình không cần.
Nhưng sự thật là.
Gặp được đúng người, ta sẽ muốn đụng chạm cận kề với người ấy, sẽ bằng lòng giao nộp âu yếm.
Ta sẽ khao khát được ở với người ấy, khao khát được nếm trải mọi điều khiến mình hạnh phúc.
Khoang miệng ấm áp bao bọc lấy hạ thân, Long Nghị kiềm giữ hô hấp, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve thanh niên đang ra sức nuốt vào nhả ra.
Tần Thiên dễ ngượng ngùng nên tất cả đèn trong phòng đều đã tắt.
Lúc này trước mắt cả hai là khoảng không đen kịt, cũng vì thế mà các giác quan khác trở nên nhạy bén.
Long Nghị luồn tay vào mái tóc mềm của Tần Thiên.
Phòng bệnh đang mở điều hòa.
Cả hai ấm áp dễ chịu, hương chanh dìu dịu mát rượi sẵn có trên cơ thể đứa nhỏ hòa cùng mùi hoa hồng bên giường tỏa ra tản mát trong không khí, từng đợt mút mát ở nửa thân dưới ngày càng sảng khoái hơn giục giã núi lửa bên trong Long Nghị phun trào.
Anh vốn tưởng bản thân là người tẻ nhạt vô vị, hiếm khi dao động cảm xúc.
Nhưng không biết có phải vì ở lâu với đứa nhỏ trẻ trung như Tần Thiên không, đôi lúc anh cảm giác bên trong mình cũng sẽ nảy sinh sự tồi tệ và thôi thúc bốc đồng.
Tay còn lại của anh lần tìm đến cậu bé đã ngóc đầu lên của Tần Thiên, ve vuốt mấy lượt.
Môi miệng Tần Thiên bị chặn cứng, chỉ đủ sức bất mãn rên rỉ vài tiếng nhỏ vụn.
Cậu ra sức chống tay lên giường thật cẩn thận, sợ mình va phải vết thương của anh Long, rốt cuộc người đàn ông này còn ở đây rước phiền vô thêm!
Long Nghị vói tay vào lưng quần đứa nhỏ.
Cậu bé của Tần Thiên cương cứng thẳng tắp và sạch sẽ, không tính là thô, Long Nghị chỉ cần một bàn tay là giam chặt.
Anh đặt ngón cái tại lỗ sáo đang rỉ chất lỏng, thuận thế mơn trớn dần xuống, bàn tay bao trọn lấy dương v*t dựng thẳng, lòng bàn tay thô ráp thoáng gồng sức sục sạo lên xuống.
"Ư...!ưm..."
Tần Thiên vốn vểnh mông, khuỷu tay chống lên giường, đầu vùi vào giữa bụng người đàn ông hết nuốt vào rồi nhả ra vật thô to cứng cáp nọ.
Toàn bộ nửa thân dưới cậu chơ vơ bên ngoài, lúc này được Long Nghị vuốt ve đầu gối đã mềm nhũn, suýt thì không ngậm nổi của người đàn ông nữa.
"Lên đây."
Long Nghị vỗ mông đứa nhỏ.
"Không được...!vết thương của anh..."
Tần Thiên buông lỏng miệng, chóp mũi còn kề sát lấy dương v*t ướt đẫm nước bọt của chính cậu, nói năng không rõ chữ.
"Lên đây."
Long Nghị làm ngơ, lặp lại một lần nữa.
Thường, Tần Thiên sẽ không từ chối bất kỳ điều gì anh Long khăng khăng muốn làm.
"Anh Long ơi..."
Tần Thiên ngẩng đầu muốn bắt được biểu cảm trên khuôn mặt người đàn ông, chợt phát hiện mình chẳng nhìn thấy gì giữa bóng tối.
"Em đặt chân ở đây..." Thị giác mù mờ nhưng thính giác vẫn ở đó.
Tần Thiên nghe người đàn ông vỗ vỗ lên đầu giường.
"Làm gì thế ạ..."
Cậu rì rầm, chưa kịp ý thức Long Nghị muốn gì nhưng vẫn vâng lời cởi giày ra, cẩn thận quay người lên giường từng tí một.
"Đừng dừng lại."
Bàn tay người đàn ông lần về gò má Tần Thiên, ngón tay miết lên cánh môi đầy khêu gợi, sau đó đẩy dương v*t vẫn đang kêu gào lần nữa thâm nhập.
Tần Thiên ngoan ngoãn há miệng, ngậm lấy quy đầu, từng chút từng chút nuốt vào.
Sau nhiều lần kinh nghiệm quan hệ bằng miệng, cả hai ngày càng quen thuộc với cơ thể người kia.
Tần Thiên biết người đàn ông thích được bàn tay mơn trớn thế nào nhất, cũng biết khi liếm láp khe rãnh kia hô hấp người đàn ông sẽ thêm nặng nề.
Một tay cậu nhẹ nhàng nâng hai thứ nặng trĩu bên dưới, tay còn lại ôm gốc dương v*t, há miệng nuốt vào khoang miệng, chạm đến cả yết hầu rồi mà mới chỉ ngậm được phân nửa.
Cậu cố gắng để yên lưỡi ở hàm dưới, hai cánh môi ngăn không cho răng cạ vào dương v*t, sau đó bắt chước lúc nuốt ôm trọn quy đầu vào cổ họng.
Mỗi lần cổ họng thắt lại Tần Thiên không hẳn là dễ chịu, những nghĩ đến người đàn ông dưới thân mình giây phút này được sảng khoái, cậu cũng vô cùng thỏa mãn.
Sự thỏa