Sáng hôm sau, lúc kiểm tra phòng bác sĩ lại thay thuốc cho Long Nghị.
Bác sĩ thắc mắc, không hiểu sao vết thương đang rất tốt lại căng ra chảy máu thế này, thế là lần nữa cảnh báo bệnh nhân và người nhà thời gian này tuyệt đối không được hoạt động mạnh, bây giờ phải chờ khi nào vết thương khép lại mới cho xuất viện.
Tần Thiên đứng bên nghe mắng mặt mũi chỉ biết ngượng đỏ cả lên.
Long Nghị bình thản gật đầu, thoạt trông sẽ nhất nhất tuân theo dặn dò của bác sĩ.
Bác sĩ đi rồi, anh mới bị Tần Thiên hung trợn trừng mắt.
"Lại để anh làm bậy!"
Tần Thiên bấu vào tay anh, nhỏ giọng: "Đáng đời!"
"Ừm, tại anh."
Long Nghị dễ dãi mặc đứa nhỏ cấu véo, chờ Tần Thiên xấu hổ xong rồi mới xoa mặt cậu, dặn: "Em về nhà ngủ đi."
Hôm qua nháo nhào hơn nửa đêm mới xong, chắc chắn đứa nhỏ ngủ không ngon giấc.
"Ăn cơm trưa đã." Tần Thiên đưa mắt nhìn đồng hồ, sắp mười một giờ tới nơi rồi,"Hôm qua lúc vào bệnh viện em thấy dưới lầu có quán canh giò heo, trưa nay tụi mình ăn cái đó ha anh?"
Cũng không có thời giờ về nấu nướng, Tần Thiên không muốn cho người đàn ông ăn đồ bệnh viện chẳng bổ béo gì, thấy vẫn phải ăn mấy thứ nhiều dinh dưỡng vào.
"Được."
Long Nghị không kén chọn, mà thực tế về sau rất nhiều chuyện trong nhà đều do Tần Thiên quán xuyến, anh cũng không quyết định.
Trước đây khi còn đi làm anh thường xuyên là người hạ lệnh.
Thế nhưng về với cuộc sống sinh hoạt thường nhật, Long Nghị mới chợt phát hiện, hóa ra mình rất hưởng thụ có nửa kia chăm sóc và thu vén mọi việc.
Quán canh dưới lầu tên đầy đủ là "Móng giò lão mẹ"*.
Quán khá nhỏ, thoạt trông cách sắp xếp trang trí có lẽ cũng đã nhiều năm tuổi.
Trong quán có sáu, bảy cái bàn to, ngoài cửa là bếp lò tự chế bằng nhôm, bên trên là mấy cái nồi cỡ đại đang bốc khói nghi ngút, tỏa hương canh hầm thanh đạm mà nồng nàn hấp dẫn thực khách dừng chân.
Đây cũng là tên của món canh giò heo đặc sản nổi tiếng của Thành Đô, Tứ Xuyên
Canh giò heo vốn là đặc sản địa phương, có lẽ trên đất Thành Đô này phải có tới hàng trăm quán xá lớn nhỏ có chung cái tên này.
Tương truyền vào vài thập niên trước, chân người yêu của của cô gái bị thương nặng trong một lần làm nhiệm vụ ngầm cho Đảng, cô gái xin được bài thuốc bí truyền của một cụ lão, sử dụng móng heo mỡ màng tươi non cùng với cẩu kỷ đậu tây, mất bốn, năm tiếng chế biến thành món canh giò bổ dưỡng trắng phau như tuyết.
Cô gái kiên trì cho người yêu ăn một năm ròng, thương tích không chỉ khỏi hẳn mà da thịt cũng lành lặn như ban đầu.
Sau này, người yêu qua đời, cô gái khiêng gánh đến Thành Đô bán canh, bởi vì mùi hương tươi ngon hấp dẫn lại vừa bổ dưỡng, thời gian qua đi món ăn này được mọi người biết đến và yêu thích, trở thành món ngon nổi tiếng.
Để nấu được canh giò ngon không phải chuyện dễ dàng.
Phải chọn cái giò đầy đặn nhất từ con heo khỏe mạnh nhất, rửa sạch rồi nướng qua trên lửa, tiếp đến cạo phần cháy ngoài cùng ra, chần với nước có thêm rượu gia vị cho thấm, cuối cùng mới cho vào nồi đất ninh với lửa vừa.
Thành phẩm canh giò heo phải chín rục béo ngọt, chỉ cần gắp đũa lên là thịt mỡ mềm tan, mà chất thịt vẫn phải tươi mềm như ban đầu.
Tần Thiên vào quán gọi một phần canh giò với cơm trắng.
Sợ anh Long ăn không đủ no nên kêu thêm một phần măng tây xào, còn lấy thêm một gói nước chấm vị cay.
"Anh ăn thử nha?"
Về lại phòng bệnh, Tần Thiên mở bàn xếp, lấy hộp canh to ra, múc một bát đưa cho Long Nghị rồi đặt nước chấm bên cạnh.
"Anh ăn thấy nhạt thì được chấm một tí tẹo, nhưng mà...!không ăn nhiều được đâu!"
Long Nghị nhấp một ngụm canh, cười, đưa mắt nhìn thanh niên.
"Bé út cưng, em như thế này..."
Tần Thiên đang bới cơm: "Dạ?"
Giọng điệu anh nhuốm ý trêu ghẹo: "Cứ như quản gia vậy."
Tần Thiên khựng lại, đặt mạnh bát cơm xuống trước mặt mình, hừ hừ.
"Được thôi, quản gia bảo trưa nay anh không có cơm ăn."
Hôm sau, Tần Thiên đi làm trở lại.
Hiện giờ cậu là người đàn ông trách nhiệm của gia đình hẳn hoi đấy, tràn trề năng lượng với công việc, chỉ muốn kiếm được nhiều tiền hơn.
Tần Thiên định sẽ tìm gặp anh Phương,