Trình Châu Hoàn cười nhẹ nhìn cậu: "Đối với một người chăm chỉ như em thì chẳng có công việc nào không làm được cả."
Hà Tân Dương đồng ý thử việc, cảm ơn rồi lại nói: "Nhưng mà có thể sau Tết em mới tới làm được."
Trình Châu Hoàn hỏi tại sao.
Ánh mắt Hà Tân Dương phiếm hồng, cảm kích nói công ty đối xử với cậu rất tốt, cuối năm lại là lúc bận nhất, không muốn làm ông chủ khó xử.
Trình Châu Hoàn gật đầu, ngoài miệng không nói nhưng trong lòng lại thương cậu khôn xiết.
Hà Tân Dương hỏi: "Còn việc thứ hai thì sao?"
"Tới giờ tự học thì đến nhà của tôi."
"Này..."
"Phương pháp học tập của em không khoa học lắm, một mình học lâu sẽ dễ mất tập trung." Trình Châu Hoàn nói: "Buổi tối tôi cũng có văn kiện cần giải quyết, chúng ta mỗi người ngồi một chỗ làm việc của mình, có thể trông chừng lẫn nhau, em có gì không hiểu thì có thể hỏi tôi bất cứ lúc nào."
"Sẽ không quấy rầy anh chứ?" Hà Tân Dương hỏi.
"Sẽ không.
Giao tiếp nhiều sẽ khiến não bộ linh hoạt hơn, tôi cũng có thể giúp em đặt ra kế hoạch học tập phù hợp, vừa tốn ít công sức mà hiệu quả lại cao."
Việc đẩy nhanh tiến độ học tập này Hà Tân Dương không từ chối được.
Tuy rằng cậu vốn thông minh nhưng căn bản chưa tốt, cả ngày bận không còn thời gian thở, buổi tối học thường xuyên mệt mỏi không chú tâm được.
Gặp phải câu khó không tìm ra lời giải mà xung quanh không có ai để hỏi, nghĩ nát óc cũng không ra, đợi đến lúc tình cờ nghĩ ra được thì cũng đã hao phí rất nhiều thời gian.
Thời gian lại quý như vàng bạc, không thể nghi ngờ là sẽ ảnh hưởng rất lớn đến việc học của cậu.
Trình Châu Hoàn đi đến cạnh thư phòng, thoải mái nói với cậu: "Nếu em đồng ý thì đây sẽ là phòng tự học của chúng ta."
Hà Tân Dương trịnh trọng gật đầu: "Cảm ơn anh Trình."
Kể từ hôm đó, chỉ cần tám giờ tối Hà Tân Dương giao hàng xong sẽ đến nhà Trình Châu Hoàn học vài tiếng.
Trình Châu Hoàn dọn dẹp lại thư phòng một phen, cho Hà Tân Dương dùng bàn sách ngay gần cửa sổ, xếp cho mình một cái bàn khác để đặt máy tính.
Đêm đông trời vừa yên tĩnh vừa lạnh lẽo, nhưng trong phòng lại ấm áp thoải mái do bật điều hòa.
Hà Tân Dương làm theo thời gian biểu của Trình Châu Hoàn, gặp được câu nào khó sẽ lặng lẽ quan sát anh làm việc, đến khi Trình Châu Hoàn buông tài liệu xuống mới nhẹ tay nhẹ chân đi tới hỏi anh.
Trình Châu Hoàn nói rất nhiều lần là có chỗ nào không hiểu cứ trực tiếp hỏi.
Hà Tân Dương vâng vâng dạ dạ nhưng lầ sau vẫn cẩn thận nhìn anh.
Trình Châu Hoàn không nói nữa, trong lòng nghĩ: Muốn quan sát vậy để em quan sát, dù sao tôi cũng lén nhìn em nhiều lần rồi, không thiệt.
Mấy hôm nay nhân viên của sở luật sư luôn truyền tai nhau có phải ông chủ yêu đương rồi không, nếu không tại sao trời đông giá rét mà vẫn cười tươi như gió xuân thế kia; đã vậy hôm nào tan làm cũng đi mua đồ ăn, đúng kiểu người đàn ông của gia đình.
Trình Châu Hoàn biết cấp dưới đang tám chuyện bát quái về mình, không thừa nhận cũng không phủ nhận, về nhà sẽ bận rộn tại phòng bếp nấu ăn cho Hà Tân Dương.
Chỉ cần cậu nói là sẽ tới ăn tối thì dù đói bungj anh cũng sẽ chờ.
Nếu hôm đó Hà Tân Dương ăn ở ngoài thì đồ ăn sẽ để cậu mang về ăn bữa khuya.
Hà Tân Dương được anh đối xử tốt như vậy không biết nên đền đáp thế nào, chỉ có thể cố làm những việc vừa với năng lực mình, ví dụ như ăn xong sẽ dọn dẹp rửa bát.
Thành tích của Trình Châu Hoàn khi còn đi học khá là cao, tuy rằng sự nghiệp và tình yêu đã chiếm gần hết thời gian nhưng bài vở trên lớp vẫn không xuống dốc.
Hiện giờ phụ đạo cho Hà Tân Dương cũng thành thạo, nói hai ba câu đã nhớ lại được kiến thức trước kia.
Cả thầy và trò đều giỏi, Trình Châu Hoàn dạy Hà Tân Dương cũng không xảy ra phiền toái gì.
Học mệt mỏi quá hai người cũng sẽ thư giãn một chút.
Có lúc Trình Châu Hoàn oán hận ngồi trong phòng làm việc cả ngày nên thắt lưng đau nhức, những lúc như vậy Hà Tân Dương sẽ đấm bóp lưng cho anh.
Chơi game cũng là một loại giải trí, Trình Châu Hoàn dạy Hà Tân Dương cách lên mạng.
Lúc bắt đầu Hà Tân Dương giống như một tờ giấy trắng, cái gì cũng không hiểu.
Nhưng cậu có thiên phú và thần kinh phản xạ tốt, chẳng bao lâu đã vượt qua Trình Châu Hoàn rồi, đúng kiểu "trò giỏi hơn thầy".
Trình Châu Hoàn không khỏi nản lòng, nhìn Hà Tân Dương đắc ý nói "Anh Trình mau đến ôm đùi em" vừa cưng chiều lại vừa buồn cười.
"Ôm đùi" lời này sao có thể tùy tiện nói ra chứ?
Mười một rưỡi tối Hà Tân Dương rời nhà Trình Châu Hoàn, đạp xe ba bánh kêu "đinh đinh đang đang" về thôn công nhân.
Đêm đông lạnh lẽo thấm ướt cả người, càng đừng nói vùng chịu ảnh hưởng thiên tai nặng nề như Sơn Thành, thời tiết giá rét cắt da cắt thịt.
Trình Châu Hoàn rất muốn giữ Hà Tân Dương lại, nhưng rốt cuộc cũng không nghĩ ra lý do thích hợp.
Phòng trọ của Hà Tân Dương không có điều hòa, Trình Châu Hoàn chỉ nghĩ tới hình ảnh nhóc kia bị lạnh nằm co ro, trái tim lại co rút từng đợt.
Tặng điều hòa không hợp lý lắm.
Một là sẽ dọa Hà Tân Dương, hai là Trình Châu Hoàn không muốn mình giống thiết lập tổng tài bá đạo.
Vì vậy không lâu sau Trình Châu Hoàn tặng một cái chăn vừa dày vừa mềm đến phòng trọ của Hạ Tân Dương, nói là đợt trước Giáng sinh có đi chợ lớn một chuyến, vì mình là khách hàng thân thiết nên được tặng.
Hà Tân Dương đắp chăn trùm lên cả cơ thể, chi lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ nhắn.
Trình Châu Hoàn cầm lòng không đậu lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh, đêm đó sau khi về nhà cầm lấy tấm ảnh bắt đầu thủ dâm.
Thời điểm xuất tinh Trình Châu Hoàn thất bại nghĩ, mình thế này là có ý đồ quấy rối trẻ vị thành niên...!
Sinh nhật mười tám tuổi của Hà Tân Dương sắp tới rồi.
Vào sinh nhật, công ty chuyển phát nhanh thưởng cho Hà Tân Dương 200 tệ.
Cậu cầm số tiền này mời Trình Châu Hoàn đi ăn lẩu.
Quán lẩu ở Sơn Thành mọc lên như nấm, tới mùa đông thì càng đông đúc, tựa như nhà nhà người người đều mở quán; nồi lẩu màu đỏ đẹp mắt, đồ mặn đồ chay đủ cả, chỉ cần nhìn thôi tâm trạng cũng nhuốm đầy hạnh phúc và ấm áp.
Hà Tân Dương chọn một quán lẩu xưa cũ nổi tiếng trong một ngõ nhỏ, chưa tới nơi hương vị đã quanh quẩn bên chóp mũi.
Trình Châu Hoàn cầm theo một cái bánh kem đến, cắm hai cây nến số 1 và số 8 xuống, thấp giọng hát chúc mừng sinh nhật Hà Tân Dương, thanh âm chìm trong tiếng ồn ào huyên náo xung quanh.
Nhưng mà hai người cười rất vui vẻ.
Dưới với cái giá lạnh của thời tiết, dưới âm thanh náo nhiệt bên ngoài, hai người ăn vịt quay tựa hồ vị cũng ngon hơn.
Hà Tân Dương cắt một miếng bánh kem thật to cho Trình Châu Hoàn, trên đó có một quả ô mai to nhất của cái bánh.
Trình Châu Hoàn xiên ô mai đưa đến miệng cậu, nhà nhạt cười: "Dương Dương, sinh nhật vui vẻ."
Một bữa này ăn rất tận hứng, lúc tính tiền Hà Tân Dương còn ợ một cái, ngượng ngùng đỏ hồng mặt.
Trình Châu Hoàn giả bộ không thấy nhưng quay đầu cười trộm.
Hà Tân Dương nhìn thấy hành động lén lút này, mặt mày càng đỏ hơn.
May là vốn ăn cay mặt cũng hồng rồi, hồng thêm một chút cũng không nhìn ra.
Cũng giống như Trình Châu Hoàn vốn đối tốt với Hà Tân Dương, có đối xử tốt thêm chút nữa cậu cũng không nhận ra.
Một tháng này, các ngành nghề đều tiến vào giai đoạn bận rộn.
Mấy chú mấy bác quê ở nông thôn xa xôi lần lượt xin nghỉ việc, ông chủ tạm thời không thuê được nhiều người như vậy, hàng thì chất đống dày như núi, đành phải tự mình giao hàng khắp ngõ to xóm nhỏ.
Ông chủ đã như vậy, nhân viên lại càng bận hơn, không chỉ phải giao cả ngày mà ban đêm còn phải trực ban ở kho hàng.
Trình Châu Hoàn là người vừa giàu lại vừa có trách nhiệm, cho nên thấy Hà Tân Dương bận việc thì lòng nhưng cũng không can thiệp, chỉ nhắc nhở cậu trực ban phải tỉnh táo, chú ý an toàn.
Hà Tân Dương cũng sợ ngủ quên sẽ gặp chuyện không may, vì vậy cầm theo sách giáo khoa và bài tập tới, vừa canh gác vừa làm bài.
Ban đầu thì không có vấn đề gì, chỉ là sau nửa đêm thật sự rất buồn ngủ, muốn ngủ mười phút rồi dậy trực tiếp, ai ngờ lúc thức dậy thì trời đã sáng trưng rồi.
May là từ trước đến nay chưa xảy ra chuyện bao giờ.
Trình Châu Hoàn đi Cam Túc công tác một chuyến, sau đó lại sang Sơn Tây ngay, lúc cầm án hình