Xe cứu thương tới, nhân viên bị thương được nâng lên giường.
Trình Châu Hoàn nhìn phía xa xa, cảm thấy không có ai là Hà Tân Dương, sau lại thấy ai cũng giống Hà Tân Dương.
Ông chủ bị cảnh sát đưa đi, đám người vây xem cũng tản dần.
Trình Châu Hoàn giữ tay một vị cảnh sát, vội vàng hỏi: "Bên trong còn người không?"
Đối phương có lẽ đã gặp nhiều "người nhà" kinh hoảng như thế này rồi, bình tĩnh lắc đầu: "Không còn, tất cả mọi người đều được cứu ra rồi."
Nghĩa là trong những người vừa nãy được đưa lên xe chắc chắn có Hà Tân Dương?
Trình Châu Hoàn sờ lên mắt, bàn tay một mảnh ấm nóng.
Không biết từ khi nào anh đã khóc không thành tiếng.
Trình Châu Hoàn không kịp về nhà lấy xe, bắt taxi đuổi theo xe cứu thương.
Anh đứng gần nhất, trái tim như bị dao cắt nhìn người bệnh từng người một được nâng ra.
Có năm người bị bỏng, trong đó ba người hoàn toàn biến dạng không nhận ra được, hai người còn lại đều không phải là Hà Tân Dương.
Nước mắt đọng lại trong hốc mắt, Trình Châu Hoàn quá gấp gáp, bình tĩnh và trầm ổn ngày thường sớm đã chẳng còn.
Hà Tân Dương là người Trình Châu Hoàn cầm nhẹ trong lòng bàn tay còn sợ đau, anh sao có thể chịu được Hà Tân Dương bị đau đớn như bị lửa thiêu thế chứ?
Nếu vẫn còn một tia lý trí, có lẽ Trình Châu Hoàn sẽ nghĩ đến, rõ ràng chỉ có một người trực ban thôi, sao lại có tận năm người được cứu ra?
Chỉ là anh đã mất hết lý trí, bởi vì quá yêu, cũng quá để ý.
Trình Châu Hoàn ngồi bên ngoài phòng cấp cứu đến tận lúc mặt trời lên, nước trên khóe mắt đã sớm khô, mười người nhà bệnh nhân ngồi bên ngoài đợi cùng anh vẫn đang khóc lóc thảm thiết.
Trình Châu Hoàn không để ý đến những người đó, trái tim rét lạnh.
Hà Tân Dương không có cha mẹ, nếu không phải quen anh sợ là sẽ không có ai vì cậu đứng ở đây, vì cậu cầu nguyện, vì cậu mà rơi lệ.
Bác sĩ đi ra ngoài đọc tên vài người, nhưng không có tên Hà Tân Dương.
Trình Châu Hoàn bước đến, nhẹ giọng hỏi: "Hà, Hà Tân Dương thì sao?"
Bác sĩ kỳ quái nhìn anh, hỏi ngược lại: "Cái gì mà Hà Tân Dương? Chúng tôi chỉ nhận được năm người bị bỏng, đã xác nhận thân phận hết rồi, không có ai là Hà Tân Dương cả."
Không có...!Dương Dương?
Dương Dương không ở kho hàng chuyển phát nhanh?
Trình Châu Hoàn nhắm mắt đi tới trước cửa sổ, vui mừng khôn xiết lại bị bình tĩnh muộn màng đè ép xuống.
Anh không dám để mình vui sướng, anh không biết Hà Tân Dương không ở đây có phải nghĩa là cậu đang bình an vô sự hay không.
Trấn định một lát, Trình Châu Hoàn rời bệnh viện, lái xe đến thẳng thôn công nhân, đi qua kho hàng bị đốt không còn gì cả bất an trong lòng càng tăng thêm.
Là cậu vốn không ở bên trong, hay là nhân viên cứu hỏa không tìm được cậu?
Thôn công nhân sáng sớm rất náo nhiệt, mấy ông lão đang bàn tán về vụ hỏa hoạn hôm qua, trên mặt thế mà lại có vẻ vui sướng khi người gặp họa.
Trình Châu Hoàn nhíu chặt mi chạy lên tầng ba, đứng trước cửa phòng Hà Tân Dương nhưng chậm chạp không dám gõ.
Cuối cùng lại lấy di động gọi cho Hà Tân Dương.
Vẫn tắt máy.
Trình Châu Hoàn hơi động ngón tay, xuyên qua cửa sắt gõ vào cánh cửa gỗ cũ kĩ.
Ban đầu gõ rất nhẹ, giống như sợ đánh thức bé con đang ngủ.
Sau đó lực tăng dần lên, giống như hận không thể phá cửa xông vào ngay lập tức.
Bên trong dường như có tiếng động, âm thanh quen thuộc mang theo buồn ngủ truyền đến.
Hà Tân Dương mơ màng nói phương ngữ: "Đâu ra vậy? Mới sáng sớm..."
Giây phút ấy Trình Châu Hoàn chỉ cảm thấy tất cả lo ấu đều chuyển thành mồ hôi.
Mồ hôi lạnh làm ướt sũng quần áo của anh, hốc mắt lại truyền đến từng đợt nóng rực.
Mất đi mà lấy lại được, không phải mừng rỡ như điên, mà là cảm động rơi nước mắt.
Hà Tân Dương mở cửa, đầu tóc hơi rối chưa kịp chải, khóe mắt vẫn còn dính gỉ mắt, sững sờ một chút mới nói: "Anh Trình?"
Anh Trình, sao anh lại tới đây?
Anh Trình, sao trông anh...!lại thế này?
Khoảnh khắc cửa vừa mở ra, Trình Châu Hoàn mạnh mẽ kéo Hà Tân Dương tới, ôm chặt trong ngực.
Cơ thể anh run rẩy khe khẽ, mà Hà Tân Dương chính là dòng nước ấm cuối cùng anh có thể dựa vào.
Hà Tân Dương chưa bao giờ gặp một Trình Châu Hoàn chật vật như thế.
Trình Châu Hoàn là luật sư,, là phần tử trí thức tinh anh của tầng lớp trên trong xã hội.
Dù trước mặt Hà Tân Dương anh tháo mặt nạ xuống, buông lỏng thoải mái nhưng cũng chỉ là dịu dàng hơn, vừa dịu dàng lại mạnh mẽ không một kẽ hở.
Trình Châu Hoàn chưa bao giờ bày ra yếu ớt như vậy trước mặt bất kì ai, cũng không cho phép mình được yếu đuối như thế, hiện giờ lại ôm lấy Hà Tân Dương suýt nữa rơi lệ.
Hà Tân Dương dìu Trình Châu Hoàn vào phòng, dẹp chăn gọn gàng sang một góc để anh ngồi xuống.
Cậu ngồi xổm trước mặt anh, căng thẳng hỏi: "Anh Trình, rốt cuộc anh bị sao vậy?"
Trình Châu Hoàn nâng tay phải lên, nhẹ nhàng chạm vào má Hà Tân Dương, ánh mắt cực kì ôn nhu.
Hà Tân Dương sốt ruột cầm lấy tay phải của anh, lại gọi: "Anh Trình!"
Ánh mắt Trình Châu Hoàn đỏ sẫm giăng kín tơ máu nhưng Hà Tân Dương không né tránh.
Cậu nhìn thẳng vào hai mắt Trình Châu Hoàn, lực tay cũng lớn hơn.
"Anh Trình!"
Trình Châu Hoàn hít sâu một hơi rút khỏi tay cậu, hai tay vẫn chạm vào má Hà Tân Dương, cúi người xuống một chút.
Lúc trán hai người chạm vào nhau, Trình Châu Hoàn mới chậm rãi nói: "May quá, em không sao."
Hà Tân Dương không ngờ sau khi mình và Vương Vũ đổi ca xong lại xảy ra chuyện lớn như thế.
Sau khi tạm biệt Trình Châu Hoàn, Hà Tân Dương kéo cửa cuốn kho hàng xuống, kiểm tra hết mọi ngóc ngách mới lấy sách vở ra nghiêm túc xem.
Mười một rưỡi có tiếng vang truyền từ cửa cuốn vào, là Vương Vũ mở cửa từ bên ngoài, phía sau còn có một đám người uống say khướt.
Vương Vũ là quản lý tài vụ ở đây, năm nay ba mươi tuổi, nghe nói là cũng đầu tư vào đây, quan hệ với ông chủ rất tốt, gần như là ông chủ thứ hai của kho hàng này.
Hà Tân Dương không biết tại sao giờ này hắn lại tới đây, đang định hỏi đối phương đã tươi cười đi đến: "Tiểu Hà, hôm nay đổi ca với tôi được không? Hôm nay tôi trực rồi, mai tới lượt cậu."
Hà Tân Dương nhìn mấy người say xỉn đằng sau, biết là Vương Vũ lại trốn vợ đi lêu lổng.
Vương Vũ vỗ vai cậu nói thêm: "Giúp anh Vương lần này đi, bài tập mang về nhà rồi làm, nhé?"
Hà Tân Dương thở dài trong lòng, nghĩ mình đã trực được mấy tiếng rồi, đổi thành ngày mai lại phải trực lại từ đầu.
Có điều dù sao Vương Vũ cũng coi như là ông chủ thứ hai, vẫn nên cho hắn mặt mũi thì hơn.
Vì vậy cậu thu dọn sách vở, lễ phép nói: "Được, vậy em về trước."
Vương Vũ hài lòng, một câu cảm ơn cũng không nói đã ném một bộ bài lơ khơ lên bàn, hô: "Tới tới đây, làm một ván!"
Bàn vừa chật kín sách vở hiện giờ đã đầy những quân bài lơ khơ và những tờ tiền màu đỏ giá trị lớn.
Hà Tân Dương liếc mắt xem thường, lúc đi ra ngoài cửa bị một cơn gió lạnh thổi tới, rùng mình hắt-xì một cái.
.
ngôn tình tổng tài
Về đến nhà, Hà Tân Dương thật sự rất mệt nên tắm rửa xong liền tắt di động đi ngủ, vừa ngủ đã đến tận lúc Trình Châu Hoàn gõ cửa.
Nhìn bộ dáng của Trình Châu Hoàn bây giờ, Hà Tân Dương rất áy náy, tự trách sao mình đổi ca xong không báo cho anh một tiếng.
Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, chuyện này cũng nói cho anh ấy hình như rất kỳ quái?
"Anh Trình, em đổi ca rồi, hôm nay không trực nữa."
Hà Tân Dương tự khinh thường mình: Hà Tân Dương à, anh Trình cũng không phải ba mày, ảnh cần mày chuyện gì cũng báo chắc?
Trình Châu Hoàn mệt mỏi tựa vào vai Hà Tân Dương, thấp giọng nói: "Dương Dương, để tôi dựa vào một lát."
"Được." Hà Tân Dương ngồi im không động đậy, một lát sau không được tự nhiên choàng qua vai Trình Châu Hoàn, thăm dò ôm cả người anh vào trong lòng thật chặt.
Hai người cứ ngồi như vậy, tựa như không ai cảm thấy xấu hổ.
Hà Tân Dương nhớ tới Vương Vũ, lòng không khỏi áy náy.
Ca là Vương