Buổi chiều Hà Tân Dương nhận được điện thoại của đồng nghiệp, nói tất cả nhân viên của kho hàng phải đến đồn cảnh sát một lần.
Trình Châu Hoàn đi cùng cậu, đồng chí cảnh sát không làm khó, ghi chép xong thì để bọn họ đi.
Vài nhân viên tính tình nóng nảy muốn gặp ông chủ, kiên quyết đòi bồi thường.
Hà Tân Dương vẫn còn sợ hãi chuyện đêm qua, thật sự chẳng còn tâm tư nào đòi bồi thường.
Trình Châu Hoàn nói vài câu với cảnh sát, nhanh chóng dẫn cậu rời đi.
Tết âm lịch sắp tới rồi, trên đường chỗ nào cũng thấy giăng đèn kết hoa náo nhiệt vô cùng.
Hà Tân Dương thở dài chống cằm.
Trình Châu Hoàn chọc cằm cậu, xúc cảm rất tốt, vỗ vai hỏi: "Đang nghĩ gì đó?"
"Em thất nghiệp rồi." Hà Tân Dương nhíu một bên lông mày: "Ông chủ phải đổ hết tiền vào chuyện này, đừng nói bồi thường, sợ là lương tháng này em cũng không lấy được."
Trình Châu Hoàn sửa lại khăn quàng cổ cho cậu: "Tôi đòi lại cho em."
Hà Tân Dương ngơ ngẩn một giây, nhớ tới nghề nghiệp của Trình Châu Hoàn, lập tức xua tay nói: "Đừng đừng, anh Trình đừng làm vậy!"
"Hửm?" Trình Châu Hoàn mỉm cười nhìn cậu.
Hà Tân Dương hơi ngượng ngùng, lại nói: "Bỏ đi, em chỉ tùy tiện nói vậy thôi.
Kho hàng bị cháy, ông chủ đã không còn gì nữa rồi."
"Chắc chắn là còn tài sản khác, như xe hoặc nhà chẳng hạn."
"Tiền điều trị cho nhóm Vương Vũ tốn rất nhiều." Chóp mũi Hà Tân Dương bị lạnh tới ửng hồng, càng làm nổi bật làn da trắng của cậu.
Ông chủ thế chấp nhà xe lấy tiền có lẽ cũng vì bọn họ."
Trình Châu Hoàn nhìn Hà Tân Dương: "Quyền lợi của em cũng được pháp luật bảo vệ."
Hà Tân Dương suy nghĩ một lát, nói: "Pháp luật cũng phải suy xét đến nhân tình chứ?"
Trình Châu Hoàn không trả lời, cúi đầu chậm rãi nói: "Ông chủ là người nông thôn tới, lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng, thành công như bây giờ chẳng dễ dàng gì.
Xe và nhà đúng là bán được một khoản tiền, khoản tiền này với em mà nói là tiền lương một tháng, là bồi thường mạng sống bị uy hiếp, nhưng đối với Vương Vũ bọn họ chính là tiền cứu mạng.
Dừng lại vài giây, Hà Tân Dương nói tiếp: "Em không thể tranh với người đang bị thương cần tiền cứu mạng được."
Trình Châu Hoàn hỏi: "Vậy tiền lương một tháng nay làm sao bây giờ?"
"Em..." Hà Tân Dương cúi đầu, nghẹn một lát mới nói: "Em không thiếu chút tiền này."
Trình Châu Hoàn sờ chóp mũi đỏ hồng của cậu: "Đúng vậy, Dương Dương của tôi không thiếu chút tiền này."
Có điều mấy hôm sau Hà Tân Dương vẫn đến thăm Vương Vũ.
Rõ ràng biết Vương Vũ gặp chuyện không phải do mình nhưng vẫn thầm nghĩ muốn xin lỗi.
Vương Vũ nằm trên giường bệnh, cả ngược bọc băng gạc màu trắng, một con mắt bị mất đi, mắt còn lại thị lực cũng giảm sút.
Một người phụ nữ tiều tụy ngồi bên giường, gương mặt tràn đầy nước mắt; một cô bé nằm sấp trên bàn làm bài tập.
Hà Tân Dương đau xót không thôi, những lời đã chuẩn bị tốt thế nào cũng không nói ra miệng được.
Vương Vũ vừa được tiêm thuốc giảm đau, ý thức mơ hồ.
Người phụ nữ ngẩng đầu, thấp giọng nói: "Tiểu tử, cậu đi đi."
Hà Tân Dương ngốc lăng nhìn Vương Vũ, cúi đầu thật sâu, lấy thanh âm chỉ có bản thân nghe được, nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi."
Sự cố ở kho giao hàng chuyển phát nhanh làm Hà Tân Dương thất nghiệp.
Cũng may năm mới đã tới gần.
Người trong nước coi trọng tết âm lịch, giao thừa như một cánh cửa lớn ngăn cách năm cũ và năm mới từ hàng ngàn năm nay, vừa bền vững lại đáng tin cậy, bỏ hết không vui của năm cũ bên ngoài, đón vui sướng hạnh phúc vào cửa.
Từ bệnh viện ra ngoài, Hà Tân Dương nhìn chồi non trên cành cây, nhẹ nhàng thở ra.
Mang theo một tia mất mát, cũng mang theo vài phần thả lỏng.
Trình Châu Hoàn đội mũ áo lông lên giúp Hà Tân Dương, vỗ lưng cậu nói: "Đi thôi, chúng ta trở về."
Cách giao thừa còn ba ngày, gần như tất cả những nhánh cây ven đường đã được trang hoàng đủ loại đèn nhấp nháy và đồ trang trí nhỏ, làm khu phố vào ban đêm đèn đuốc rực rỡ vui mắt.
Trình Châu Hoàn đưa Hà Tân Dương đến một tàng cây treo những ngôi sao đỏ đu màu sắc ăn thịt xiên.
Xung quanh người đến kẻ đi đông đúc, tay ai cũng có xiên trúc, lớn tiếng nói chuyện với thực khách.
Bàn gỗ nhỏ dính một lớp dầu mỡ cũng không được lau hết, muốn đặt điện thoại lên phải lót một lớp giấy ăn.
Bàn ghế liêu xiêu tựa như chỉ còn một chân, ngồi không cẩn thận ngã lúc nào không hay.
Nhưng Hà Tân Dương ăn thật sự thoải mái, mồ hôi chảy ra, tâm tình cũng vui lên không ít.
Trình Châu Hoàn hỏi Hà Tân Dương Tết âm lịch có dự định gì không, cậu lại đặt xiên lạp xưởng nóng hổi vào đĩa của anh, sau đó cho thêm ít rau thơm vào đĩa của mình, có chút băn khoăn hỏi: "Anh Trình, lần trước anh nói em có thể đến văn phòng của anh làm tạp vụ, bây giờ còn có tác dụng không?"
"Tất nhiên còn." Trình Châu Hoàn để dầu mỡ trên lạp xưởng nhỏ giọt xuống đĩa, cười nói: "Tôi mong em đi làm lâu rồi."
Hà Tân Dương mím môi, rũ mắt một lát mới ngẩng đầu nói: "Cảm ơn anh Trình."
Trình Châu Hoàn vẫn nhìn cậu, cảm thấy trong mắt Hà Tân Dương ngoài cảm kích còn có một tia ỷ lại xẹt qua.
Trình Châu Hoàn nghĩ, có lẽ đây là một dấu hiệu tốt.
Xác định năm sau mình không cần bôn ba tìm việc nữa, Hà Tân Dương mới nói kế hoạch sắp tới của mình.
Quê hương xa xôi kia của cậu đã không còn người thân nữa, Hà Tân Dương không định trở về, muốn nhân mấy ngày nghỉ khó có được này ở nhà làm thêm đề, kiểm tra xem mình yếu phần nào để học bổ sung, còn phải học thuộc nhiều từ mới hơn, đọc nhiều tác phẩm nối tiếng hơn,...!
Trình Châu Hoàn ngắt lời cậu: "Từ mới đúng là phải học, nhưng sao lại đọc tác phẩm nổi tiếng?"
"Môn ngữ văn của em viết được rất ít." Hà Tân Dương lơ đãng hạ khóe miệng: "Hồi bé ít đọc sách, giờ làm đề sai hơn một nửa, làm thế nào cũng không hiểu đúng được chủ đề tư tưởng của tác phẩm.
Đề bính âm cũng luôn làm sai, không phân biệt được âm trước mũi với âm sau mũi, rồi uốn lưỡi hay cong lưỡi, chỉ có thể học bằng cách nhớ.
Nếu từ ấy khó học thuộc, mười câu thì em chọn bừa hết chín câu."
Trình Châu Hoàn nhịn cười, thầm nghĩ dù bây giờ em đọc cả bốn tác phẩm nổi tiếng thì cũng không làm được bài đọc hiểu.
Nhưng anh không đành lòng xát muối lên miệng vết thương của Hà Tân Dương, vì vậy đổi một lý do khác: "Tết âm lịch lại đọc văn, nghe có vẻ không hiệu quả lắm."
Hà Tân Dương nháy mắt mấy cái, tức giận đổ một bát óc heo vào nồi dầu đỏ đã đầy đủ gia vị.
Người Sơn Thành thích ăn canh óc heo, óc heo nướng, óc heo hấp,...!Trình Châu Hoàn vẫn không tài nào quen được khẩu vị này, lúc vừa tới bị mối tình đầu buộc nếm thử một miếng, suýt nữa không nuốt nổi mà nôn ra.
Ban nãy gọi món thấy Hà Tân Dương gạch hai chữ "óc heo" mí mắt Trình Châu Hoàn đã giật giật.
Hà Tân Dương cẩn thận gắp óc heo mềm vào bát nhỏ để nướng, thở dài: "Aizz, làm thế nào mới giỏi được môn ngữ văn đây?"
"Nâng cao tổng điểm các môn là được." Trình Châu Hoàn lắc bình sữa đậu nành, uống cạn sạch rồi lại gọi thêm một bình nữa: "Khoa học tự nhiên dễ kéo điểm nhất, toán lý của em đều không tồi, hơn nữa cũng rất có tiềm năng."
Hà Tân Dương gật đầu nhận lấy sữa đậu nành người bán hàng đưa tới, để trước mặt Trình Châu Hoàn: "Cũng đúng, khoa học tự nhiên muốn tăng mười điểm dễ như trở bàn tay, còn ngữ văn muốn tăng một điểm cũng khó."
Ồn ào xung quanh ngày càng lớn, hai người lại nghiêm túc thảo luận kế hoạch học tập vào Tết âm lịch trên một cái bàn vuông nhỏ.
Trình Châu Hoàn là người từng trải, lại làm nghề luật sư chuyên "khua môi múa mép" này, bắt đầu trở thành người định hướng cho Hà Tân Dương phải làm thế này thế nọ, nói tới mức Hà Tân Dương gật đầu liên tục, hận không thể lôi sách vở ra làm bài