[!!!]
[Ahhh]
[Tà Thần thế mà không thể chống đỡ nổi một ngày, thực sự không thể chống đỡ hết một ngày!]
[Đúng là không lỗ khi gia nhập nhóm của Tà Thần, tôi hài lòng—]
[Vậy thì, Thần Sông có xuất hiện nữa không? Tu La Tràng, tôi đợi tôi đợi tôi quá đợi]
Tà Thần lại ném thêm một câu: "Đã hiểu chưa?"
Sau khi khóc xong, Tạ Tiểu Chu đáy mắt còn có chút ửng đỏ, mờ mịt nhìn Tà Thần: "Ý của ngài là...!"
Tà Thần quay đầu lại, cứng rắn nói:" Ta muốn nàng làm cô dâu của ta.
"Hắn dừng lại, như là hứa hẹn," Ta cũng sẽ bảo vệ cậu giống như tên kia.
"
Tạ Tiểu Chu có chút ngẩn ra, tựa hồ như đang do dự.
Tà Thần có chút thẹn quá hóa giận: "Sao, cậu không tin ta à?"
Nhìn thấy phản ứng của hắn, Tạ Tiểu Chu nhanh chóng cúi đầu rụt rè nói: "Không, không phải, tôi tin mà..."
Tuy rằng Tà Thần nói như vậy, nhưng xem biểu hiện lúc trước của hắn, bảo người tin, người cũng không tin.
Tà Thần cũng nhớ lại những gì mình đã làm trước đây.
Lúc trước, hắn xác thực là muốn cái mạng nhỏ của Tạ Tiểu Chu.
Nhưng lúc trước là lúc trước, hiện tại là hiện tại.
Hắn đã thay đổi suy nghĩ của mình.
Lúc đầu, Tà Thần vì tên kia đã chọn Tạ Tiểu Chu, nên hắn mới ghét bỏ.
Nhưng quay đầu lại nghĩ, nếu Tạ Tiểu Chu yêu tên kia, nên không chịu làm Nương nhà hắn, vậy chẳng phải là đang chứng minh hắn thua tên kia sao? Hơn nữa, làm sao hắn có thể thích một người mà tên kia không thích?
Sau nhiều lần cân nhắc, cũng chỉ có thể lựa chọn Tạ Tiểu Chu.
Tà Thần nhìn bộ dáng trốn tránh của Tạ Tiểu Chu trước mặt, trong lòng có chút cáu kỉnh - chẳng lẽ hắn thực sự kém hơn tên kia sao?
Hắn đưa tay nắm lấy cằm Tạ Tiểu Chu, bắt cậu phải ngẩng đầu nhìn mình: "Sao, cậu không muốn à?"
Tạ Tiểu Chu không trả lời câu hỏi của hắn, mà là kêu đau một tiếng: "Đau..." Cậu cụp mi, nhẹ nhàng nói: "Anh vừa nói, sẽ không làm đau tôi mà..."
Vừa mới nói xong, đã thô lỗ muốn động thủ, thật sự khó có thể tin được.
Tà Thần chậm rãi buông lỏng sức lực.
Vừa thả ra, hắn đã nhìn thấy vệt đỏ hung tợn trên làn da trắng nõn của Tạ Tiểu Chu, thật lâu sẽ không tan đi.
Nhìn những chỗ khác, trên người một mảnh lộn xộn, đều là do hắn gây ra.
Nhân loại thật mong manh.
Tà Thần hừ lạnh một tiếng, hai chắp tay ra sau lương: "Chờ đến khi cậu làm tân nương của ta, thì sẽ không đau nữa."
Nếu được Thần Minh thương xót, nhân loại có thể có được sự sống vĩnh hằng.
Tạ Tiểu Chu: Thứ tốt như vậy cũng không phải là rất muốn nha.
Cậu trong lòng nghĩ như vậy, nhưng vẻ mặt vẫn là rụt rè: "Thật sao?"
Tà Thần: "Thần Minh sẽ không bao giờ lừa gạt thiên hạ."
Tạ Tiểu Chu liếc nhìn Tà Thần thật cẩn thận, rồi lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Tà Thần: "...!Cậu đang nhìn loại mắt gì vậy?!"
Tạ Tiểu Chu: "Không, không có gì." Cậu hơi rụt người lại, cùng Tà Thần giữ khoảng cách.
Tà Thần càng thêm khó chịu.
Tại sao cậu ấy lại sợ hắn?
Hắn đang muốn kéo người trở về, lại nhớ tới lời hứa vừa rồi, lập tắc rút tay lại.
Để chứng minh hắn so với cái tên kia tốt hơn, cần phải nhịn.
Phải nhịn!
"Ta đã nói, ta sẽ không làm tổn thương cậu." Để tăng thêm độ tin cậy, Tà Thần lặp lại một lần nữa, "Thần sẽ không nói dối."
Tạ Tiểu Chu vẫn chưa hoàn toàn tin: "Thật sao?"
Tà Thần: "Thật!"
Tạ Tiểu Châu:" Vậy tôi hỏi ngài một câu được không? "
Tà Thần thản nhiên nói:" Hỏi đi.
"
Tạ Tiểu Chu ngẩng đầu, hai mắt đen nhánh đầy chờ mong: "Vậy....Thần Sông có còn trở lại không?"
Tà Thần: "............"
Tại sao, những lần duy nhất cậu ngoan ngoãn với hắn như vậy đều hỏi về tên kia?
Tên kia có gì tốt chứ?
Tà Thần ảm đạm nói: "Chỉ cần ta còn ở đây, hắn sẽ không bao giờ quay lại.
Còn cậu, cứ ở đso mà ngồi chờ làm tân nương của ta đi!"
Nói xong, Tà Thần liền biến mất tại chỗ.
Tạ Tiểu Chu duy trì động tác đó một lúc lâu, sau khi chắc chắn rằng Tà Thần sẽ không quay lại, cậu mới nhúc nhích một chút rồi đổi sang tư thế thoải mái hơn.
Sau đó cậu mới có thời gian kiểm tra tình hình xung quanh, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng thuộc tứ hợp viện, chăn bông màu đỏ trên giường đặc biệt chói mắt.
Tạ Tiểu Chu ra khỏi giường, ngẩng đầu nhìn lại điện thờ phủ vải đỏ.
Thần sẽ không chết.
Chỉ là đang tồn tại theo một cách khác.
Tà Thần.
Thần Sông...
Một ý nghĩ vụt qua trong đầu Tạ Tiểu Chu, nhưng cậu không có thời gian để suy nghĩ nó.
Lúc này, từ ngoài cửa sổ truyền đến một tiếng "Đông".
Tạ Tiểu Chu bước tới, đẩy cửa sổ ra một khe hở.
Khi màn đêm lại đến, bên ngoài chìm im lặng, tựa như quỷ hồn, người cá lúc trước chỉ là ảo giác.
Nhìn xuống, một hòn đá lăn xuống đất và xoay tròn.
Leng keng!
Một viên đá khác rơi xuống.
Tạ Tiểu Chu nhìn về phía viên đá bị ném ra, cẩn thận phân biệt, chỉ thấy một bóng người nằm trên nóc tòa nhà đối diện, cô gần như hòa nhập với màu của viên ngói, nếu không phải là cô chủ động phát ra âm thanh thì cũng ai đếch tìm thấy cô.
Hóa ra là Chị gái chân dài Lý Tiêu.
Tạ Tiểu Chu chào cô, ra hiệu không có nguy hiểm ở đây.
Lý Tiêu chờ một chốc, lại thấy thật sự không có chuyện gì, mới dám nhảy xuống.
Chỉ thấy mũi chân cô vừa mới chạm đất một cái, liền trực tiếp nhảy từ mái hiên cao hơn hai mét, nhẹ nhàng đáp xuống trước cửa sổ can phòng kế bên Tạ Tiểu Chu.
Tạ Tiểu Chu: "..."
Đây là khả năng của thẻ SR sao?
Một chút....Một chút cũng không ghen tị đâu!
Lý Tiêu thở dài: "Không ngờ cậu còn có thể sống sót đến bây giờ."
Tạ Tiểu Chu nhún vai: "Tôi cũng không ngờ."
Vẻ mặt Lý Tiêu có chút phức tạp: "Người mặc đồ trắng kia là ai thế? "
Không có gì phải giấu giếm, Tạ Tiểu Chu nói thẳng:" Là Ác ý của Thần Sông.
" Lý
Lý Tiêu:" Ác ý...? "
Lý Tiêu lúc sao mới phản ứng lại: "Thì ra là chúng tôi đã thả Tà Thần." Cô cho rằng một loạt hành động xảy ra trước đó đều là do bọn họ nhúng tay vào, thành khẩn nói: "Thực xin lỗi."
Tạ Tiểu Chu cũng không trách cứ chị gái chân dài.
Rốt cuộc là như thế nào đi nữa thì bằng chứng trước vẫn mặt, người nào lý trí hơn sẽ chọn việc dễ hoàn thành hơn, vốn không nghĩ đó lại là một cái hố.
Dẫu sao vẫn là cái hố sâu do Tổ tiết mục đào.
Tạ Tiểu Chu không biết mình đã hôn mê bao lâu, cũng không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, liền chuyển chủ đề hỏi: "Bây giờ thế nào rồi?"
Lý Tiêu giải thích ngắn gọn tình huống.
Vào ban đêm, người cá cùng quỷ hồn chết đuối đều biến mất, dân làng Ven Sông trở lại bình thường, dường như họ đã quên những gì đã xảy ra trong ngày, khí thế ngút trời mà lại bận rộn chuẩn bị cho lễ hiến tế.
Tạ Tiểu Chu rơi vào trầm tư.
Ban ngày quỷ quái lộng hành, buổi tối lại khôi phục như thường.
Ban ngày, Thiện chí của Thần Sông sẽ rời đi, còn ban đêm...!Chẳng lẽ Thiện chí của Thần Sông vẫn chưa hoàn toàn biến mất, còn có thể xuất hiện?
Tạ Tiểu Chu hỏi: "Hôm nay là ngày mấy?"
Lý Tiêu đáp: "Tối mai sẽ cử hành lễ hiến tế."
Như vậy, thời gian để lại cho bọn họ nhiều nhất cũng chỉ một ngày.
Thời gian không còn nhiều, buộc phải tìm ra con đường sống khác.
Lý Tiêu không giấu được sự lo lắng: "Chúng tôi chọn nhiệm vụ giết Thần Sông, nhưng xem ra nhiệm vụ này đã thất bại thì Cảnh quay cũng sẽ không thể hoàn thành."
Trong một tiết mục, nếu không thể hoàn thành Cảnh quay tương đương với cái chết.
Tạ Tiểu Chu ngẩng đầu: "Hiện tại còn bao nhiêu vị khách?"
Lý Tiêu nghe lời, vô thức nhìn ra sau lưng.
Ở đó, một con mèo đen tuyền kêu "meo meo" một tiếng duyên dáng đi về phía Tạ Tiểu Chu.
Lý Tiêu giới thiệu: "Cô ấy có thẻ SR Druid có thể biến thành nhiều loài động vật khác nhau."
Tạ Tiểu Chu: "..."
Cậu thật sự rất muốn xé rách hai cái thẻ thân phận kia của minh a.
Quá xui!
Lý Tiêu do dự một chút, nhưng vẫn nói thật: "Xem ra trong chúng ta, chỉ có cậu có thể sống đến cuối cùng."
Tạ Tiểu Chu lựa chọn kết hôn với Thần Sông và trở thành tân nương của Thần Sông.
Bây giờ chỉ còn có lựa chọn là cậu, chỉ cần tham gia lễ hiến tế là có thể hoàn thành tốt Cảnh quay.
Tạ Tiểu Chu cũng không mừng thầm, chỉ nhẹ giọng nói: "Chưa chắc đã sống đâu."
Lựa chọn làm tân nương cho Thần Sông có thể không phải là một lựa chọn tốt.
Theo những câu chuyện trong quá khứ mà cậu đã thấy, dân làng Ven Sông đã dâng tế phẩm cho Thần Sông và cúng tân nương của họ, nhằm dùng máu của tân nương để trấn áp Thiện chí của Thần Sông.
Vừa nghe đã biết tân nương sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Nếu Thần Sông ở đây, hắn vẫn có đường chạy thoát, nhưng bây giờ thứ xuất hiện là Tà Thần, cậu bây giờ cũng không biết trong lễ hiến tế sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhiều khả năng sau khi về làm nương, cậu buộc phải ở lại chương trình này và không thể rời đi mãi mãi.
Nếu là Thần Sông ở đây...
Nghĩ đến đây, Tạ Tiểu Chu đột nhiên quay đầu nhìn về phía điện thờ trong phòng: "Tôi có một ý nghĩ."
Thần Minh là bất tử.
Già kỳ nhãn......!Hủy kỳ thân......!Sa Đọa hắc ám......
Mảnh vải đỏ che mắt Thần và tấm vải đỏ che điện miếu đều thuộc phạm vi "che mắt".
206 ngôi đền tương ứng với 206 khúc xương.
Phải chăng sau khi cởi bỏ mảnh vải đỏ để làm cho "đôi mắt" bị mù sáng trở lại, Thần Sông có lẽ sẽ trở lại chăng?
Tạ Tiểu Chu nói ra suy đoán này.
Lý Tiêu gật đầu: "Có thể." Cô không nghĩ ngợi quá lâu, nói: "Chúng ta có thể thử."
Nếu là bình thường, bọn họ sẽ không làm những chuyện mạo hiểm như vậy mà không nắm chắc khoảng 70% thành công.
Nhưng bây giờ nhiệm vụ của họ đã thất bại, nếu họ không liều mình thử làm điều đó, tất cả họ đều phải chết.
Nếu đã sắp chết, vậy tại sao lại không chiến đấu đến chết?
Lời nói dứt, Lý Tiêu lại do dự: "Vậy còn nhiệm vụ của cậu thì sao?"
Giết Thần Sông và trở thành tân nương của Thần Sông không thể hoàn thành cùng một lúc.
Nếu họ hoàn thành nhiệm vụ, thì nhiệm vụ của Tạ Tiểu Chu sẽ thất bại..
Tạ Tiểu Chu trên mặt chỉ có biểu tình nhàn nhạt, mặt không chút cảm xúc nói: "Gi3t chết Ác ý của Thần Sông, thì cũng coi như là đã giết Thần Sông rồi."
Thần là bất tử, cho nên dù có làm gì cũng không thể giết được, nên những gì họ nên làm là loại bỏ Thiện chí hay Ác ý của vị thần ấy.
Khi Thần Sông thực sự xuất hiện, cậu tự nhiên có thể nghĩ cách thoát thân.
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp nghe rõ Tạ Tiểu Chu nói gì, máy quay nhắm thẳng vào dáng vẻ mềm mại mà lạnh lùng của cậu, tràn đầy sức hấp dẫn kỳ lạ.
[Không phải, người yếu ớt đến mức sắp khóc vừa rồi không phải là cậu ấy sao? Tại sao lại trở mặt nhanh như vậy]
[Chu Chu, cậu không có trái tim!]
[Lật mặt.jpg]
[Người mới xem vẫn còn đang bàng hoàng, còn người xem cũ đã quá quen và đang rất muốn xem những tình tiết tiếp theo]
[ Tương ái tương sát, xin ngài thêm một chút nữa thôi]
[Không ngờ tôi đã trèo tường nhanh như vậy rồi, mà vẫn không