Các khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng tỏ ra khó hiểu trước tình hình hiện tại.
[Theo lý mà nói, nên coi như câu đố do tổ chương trình đặt ra đã được giải rồi]
[Tại sao, Chu Chu có gặp nguy hiểm không?]
[Quên rồi sao? Ngoài 206 điện thờ trong làng vẫn còn một mảnh vải chưa được gỡ ra.]
Màn ảnh vừa chuyển, chỉ thấy Tà Thần đang đứng trên mặt sông, hơi nước bốc lên bao quanh người hắn, giống như Thần Minh chân chính vậy.
Hắn từ trên cao nhìn xuống Tạ Tiểu Chu trên tế đàn.
Phía sau, mảnh vải đỏ che mắt hắn lay động trong gió.
Lúc này, Vũ Điệu Cầu Nguyện đã gần kết thúc.
Tạ Tiểu Chu ngửa người ra phía sau, để lộ đường vòng cung khó tưởng kia, rồi từ từ đứng thẳng người lên, hai tay chấp vào như hình cánh sen nở rộ.
Trang sức trên người kêu leng keng như một bản nhạc có tiết tấu.
Hắn tiến lên một bước.
Cạc cạc ——
Một con quạ đen như mực lướt trên mặt nước, cất tiếng kêu khàn khàn.
Đây là ước định ám hiệu.
Tiếng kêu báo hiệu rằng kế hoạch không thành công.
Làm sao lại không thành công?
Tạ Tiểu Chu bây giờ không biết nên làm gì, theo manh mối thu được, tất cả những mảnh vải đỏ nên được vén lên, Thần Sông thực sự mới có thể được đánh thức.
Đã xảy ra chuyện gì rồi?
Tạ Tiểu Chu bối rối, nhất thời quên mất động tác tiếp theo của mình, chân vừa giẫm xuống, đột nhiên Lạch cạch một tiếng, tế đàn run lên.
Tế đàn nơi tổ chức lễ tế nằm trên mặt sông, toàn bộ tế bàn được làm bằng gỗ, chỉ dùng mảnh vải đỏ buộc chặt vào nhau, vừa nhìn là biết làm công trình ẩu.
Bây giờ, cậu không biết đã chạm vào đâu, tế đàn rung chuyển, tựa hồ giây tiếp theo liền sẽ gãy sập.
Phía dưới tế đàn là dòng sông chảy xiết, nếu nó gãy tan tành thì những người trên tế đàn cũng chưa chắc có cơ hội thoát thân.
Tạ Tiểu Chu mặc dù rất can đảm, nhưng ai cũng có điểm yếu, mà một trong những điểm yếu của cậu là không biết bơi.
Cậu sinh ra vốn đã mắc chứng sợ nước bẩm sinh, lập tức bị đóng băng tại chỗ, để cho gấu quần áo bị nước dâng lên làm ướt.
Hạ mí mắt nhìn xuống, cậu nhìn thấy qua những khe hở trên tấm gỗ, những khuôn mặt nhợt nhạt nổi lên dưới nước, của Khâu Nguyệt, của chị gái đeo kính...!Lại càng có nhiều khuôn mặt xa lạ khác.
Họ nhìn thẳng vào Tạ Tiểu Chu với đôi mắt cá chết mở to, khuôn mặt đầy tham lam và háo hức, gấp không chờ nổi mà muốn ngay lập tức kéo cậu xuống sông.
Tạ Tiểu Chu vô thức lùi lại một bước, lại vô tình làm cho tế đàn càng rung chuyển kịch liệt.
Ầm ầm hai tiếng nổ, mấy khúc gỗ thoát ly chủ thể rơi xuống rồi ngay lập tức bị nước sông nhấn chìm.
Tạ Tiểu Chu ý thức được, nếu cứ tiếp tục như vậy, cậu nhất định sẽ chết đuối.
Cậu quay đầu lại muốn tìm kiếm đường lui.
Nhưng không biết từ bao giờ, sợi dây liên kết giữa tế đàn và mấy khúc gỗ cắm trên mặt đất đã bị cởi bỏ, ngọn lửa trên bờ chiếu sáng những khuôn mặt vô cảm.
Giờ cậu chẳng khác gì con thuyền lẻ loi trên sông, rung rinh trước sóng.
Không có nơi nào để trốn thoát.
Đây là lần đầu tiên Tạ Tiểu Chu cận kề cái chết như vậy.
Dưới chân cậu, là tế đàn đang không ngừng chấn động mà sụp đổ, phía xa là Tà Thần thờ ơ đứng bên lề quan sát.
Nước sông mãnh liệt cuộn trào, Tạ Tiểu Chu khó có thể giữ thăng bằng, nửa quỳ trên tế đàn.
Mà dưới sông, một đôi tay sưng tím vươn ra, không ngừng vươn tay về phía lễ phục đỏ tươi.
Người duy nhất có thể cứu cậu lúc này là vị Tà Thần kia.
Tạ Tiểu Chu ngẩng đầu, nhìn về phía Tà Thần cách đó không xa.
Tà Thần thờ ơ liếc mắt một cái.
Hắn không có ý định giải cứu.
Đây chỉ là quá trình bình thường của lễ hiến tế, sau Vũ Điệu Cầu Nguyện, tân nương sẽ bị nhấn chìm dưới sông.
Dù tân nương có nguyện ý hay không, cuối cùng thì cũng đều sẽ rơi xuống dòng nước lạnh giá, trở thành một phần của dòng sông, hy sinh mạng sống của mình và phục vụ vị Thần của họ mãi mãi.
Tà Thần chỉ lạnh lùng quan sát, chờ đợi Tạ Tiểu Chu thật sự trở thành tân nương của hắn.
Đó là một quá trình lớn, lễ hội.
Nhưng nhìn Tạ Tiểu Chu sợ hãi, rồi dừng lại trước khi cậu hoàn thành Vũ Điệu Cầu Nguyện.
Tà Thần có chút không vui.
Có phải là...!đang hối hận không? Cậu ta lại không muốn trở thành tân nương của hắn à?
Cảm xúc này bị lây nhiễm, dòng sông trở nên mãnh liệt hơn, điều này lại càng làm cho tế đàn sập xuống nhanh hơn.
Tạ Tiểu Châu miễn cưỡng cố định thân thể, môi hơi hé mở: "Cầu ngài......"
Tạ Tiểu Chu chưa bao giờ ngoan ngoãn cầu hắn như vậy.
Tà Thần rốt cuộc không kìm được nữa, hắn cưỡi hơi nước đi xuống, đáp xuống tế đàn nguy hiểm: "Cậu hối hận?"
Hắn nghĩ thầm, nếu Tạ Tiểu Chu dám hối hận, vậy liền để nước sông chảy xiết này nhấn chìm cả cơ thể cậu, để cậu không có cơ hội hối hận nữa.
Lễ phục của Tạ Tiểu Chu đỏ như máu, càng có vẻ tái nhợt hơn.
Tất nhiên cậu sẽ không thể hiện rõ ý đồ của mình như vậy đâu, mà nói, "Tôi không có...!Chỉ là có chút sợ..."
Giọng nói hòa quyện vào tiếng động của dòng sông.
Thái độ của Tà Thần dịu đi: "Sẽ ổn.
Sớm thôi..." Giọng điệu của hắn trở nên dịu dàng hơn một chút, "Sẽ không đau đâu."
Thân thể Tạ Tiểu Chu khẽ run lên: Tôi tin cái quỷ nhà anh!
Nhìn thấy Tạ Tiểu Chu hồi lâu vẫn không nhúc nhích, sắc mặt Tà Thần hơi sững lại: "Cậu vẫn là không muốn?"
Tạ Tiểu Chu nhìn sang.
Đôi mắt của Tà Thần được bao phủ bởi tấm vải đỏ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo bên dưới...!Chờ đã, mảnh vảo đỏ.
Ở đây, vẫn còn một mảnh vải che mắt chưa được vén lên.
Tạ Tiểu Chu nghĩ đến đây, lập tức đổi ý, trong lòng gió lạnh rùng mình: "Không phải, tôi nguyện ý, được làm tân nương của ngài, là vinh hạnh của tôi."
Nghe vậy, sắc mặt Tà Thần có hơi tối lên một chút.
"Chỉ là..." Tạ Tiểu Chu có chút nghẹn ngào, đáy mắt hiện lên một tia ửng hồng, "Tôi không muốn như vậy, tôi sợ..."
Tế đàn đang sắp sụp đổ, những thi thể lần lượt nổi lên, trên mặt mang theo nụ cười kỳ quái, như đang nghênh đón Tạ Tiểu Chu.
"Ngài đã nói, ngài sẽ bảo vệ tôi mà." Tạ Tiểu Chu do dự, "Ngài sẽ không gạt tôi đúng chứ?"
Đây là lời mà Tà Thần từng nói.
Thần Minh sẽ không lừa gạt thiên hạ, hơn nữa, đó cũng chỉ là một yêu cầu nhỏ.
Hắn giơ tay lên, dòng nước cuốn trôi xác chết, cũng làm chậm sự sụp đổ của tế đàn.
"Cậu sẽ không trở thành như vậy." Tà Thần hứa hẹn, "Cậu là tân nương của ta, cùng bọn họ không giống nhau."
Tạ Tiểu Chu như được an ủi gật đầu, trong mắt nước mắt lưng tròng, chậm rãi đứng lên.
Gió thổi làm vạt áo cậu kêu leng keng, lại khiến cậu càng thêm nhỏ bé.
Tạ Tiểu Chu ổn định cơ thể, không tiếp tục nhảy Vũ Điệu Cầu Nguyện, mà tiến lên một bước đi về phía Tà Thần: "Ngài ôm tôi được không? Tôi lạnh đến mức không có sức mà nhảy..."
Cậu đưa tay ra, dưới tác động của nước sông và gió lạnh, một lớp lễ phục mỏng manh này cũng không thể làm được cái gì, làn da bên ngoài đã bị lạnh đến xanh tím.
Đôi mắt của Tà Thần nheo lại, như thể đang do dự.
Gần sáng rồi.
Nếu cậu ấy không hoàn thành Vũ Điệu Cầu Nguyện, lễ hiến tế sẽ thất bại.
Tạ Tiểu Chu lại quỳ xuống, ánh mắt nhu hòa như cừu non, nhìn Tà Thần chờ đọi: "Tôi thật sự rất lạnh, xin...!hãy thương tiếc."
Tà Thần vốn dĩ muốn kết thúc lễ hiến tế sớm rồi lấy tân nương của mình đi.
Nhưng bây giờ đối mặt với lời khẩn cầu của Tạ Tiểu Chu, hắn lại có chút mềm lòng.
Hơn nữa, Tạ Tiểu Chu trước đây chưa từng đối xử với hắn như vậy.
Những cử chỉ ngoan ngoãn và ánh mắt mong đợi lúc trước đều hướng về tên kia.
Hiện tại lại đối với hắn như vậy, có phải đại biểu rằng, hắn đã vượt qua tên không?
Tà Thần khịt mũi lạnh lùng nhưng trong lòng lại tràn đầy vui sướng, đưa tay kéo Tạ Tiểu Chu đứng dậy.
Tế đàn đã chìm xuống sông, Tạ Tiểu Chu giẫm lên mặt nước, mỗi một bước giẫm xuống đều b ắn ra bọt nước.
Cậu loạng choạng đứng dậy lại ngã vào lòng của Tà Thần.
Tà Thần cảm nhận được sự mềm mại trong lòng, rồi lại tự nghĩ, tên kia sẽ không bao giờ có thể so sánh với được hắn, cho dù đó là tân nương mà tên đó thích nhất, cuối cùng chẳng phải cũng đều sẽ trở thành của hắn sao?
Tạ Tiểu Chu dùng mặt cọ vào ngực Tà Thần một cái, nghẹn giọng nói: "Ngài thật tốt." Cậu lại ngẩng đầu lên, đôi mắt đen trắng chỉ phản chiếu dáng vẻ của Tà Thần.
Tà Thần trở nên đắc ý: "Vậy thì giữa ta và tên kia, ai tốt hơn?"
Tạ Tiểu Chu cũng không do dự quá lâu: "...!Là ngài."
Tà Thần rất hài lòng.
Hắn thích thái độ ngoan ngoãn của này Tạ Tiểu Chu, nên nhẹ nhàng buông sức, vỗ nhẹ vào lưng cậu: "Được rồi, đừng lo lắng những chuyện khác.
Khi lễ hiến tế hoàn thành, cậu sẽ được trường sinh."
Cuộc sống vĩnh hằng này ai lại không muốn.
Tạ Tiểu Chu trong lòng lóe lên một ý nghĩ như vậy, nhưng trên mặt lại nở nụ cười ngoan ngoãn, thu mình vào trong lòng của Tà Thần, bí mật vươn tay chạm vào mảnh vải đỏ.
"Ngài có thể ôm em thêm một lúc nữa không?" Tạ Tiểu Chu rũ mi xuống, chậm rãi nói: "Em sợ...!sau này em sẽ không còn cơ hội nữa."
Tà Thần hoàn toàn không chú ý tới ý đồ của Tạ Tiểu Chu: "Tùy cậu."
Trên mặt sông.
Vị thần áo trắng ôm lấy tân nương của mình.
Tân nương ngoan ngoãn mà dịu dàng nằm trong lòng hắn.
Tóc hai người đan vào nhau và gần như hòa làm một.
[Ngọt quá——]
[Không cần khai đường máu, Chu Chu đã nói rõ rằng cậu ấy không thích Tà Thần chút nào]
[Tôi lúc trước gia nhập phía Tần Nguyên đã rất gục ngã rồi, khi lại vào phía Thần Sông thì tôi vẫn gục ngã.
Chu Chu, chỉ là một Hải Vương tàn nhẫn, không có tình người]
[Thần Sông có lẽ chưa chắc biến mất đâu, chờ xem lát nữa!]
[Ảnh chụp màn hình, sao lại thất thần rồi? ]
Hai bên bờ sông, lửa trại hừng hực thiêu đốt.
Cảnh này đẹp như một khung hình bị tạm ngừng trong phim.
Nhưng bức tranh này vẫn không thể tồn tại được lâu.
Tạ Tiểu Chu rốt cục với được vải đỏ, một chút, ngón tay chạm vào, liền dùng ngón tay nắm lấy.
Tà Thần dường như cảm nhận được điều gì đó, nhưng đã quá muộn.
Mảnh vải đỏ không được buộc chặt, Tạ Tiểu Chu kéo mạnh một cái, nó liền rơi xuống.
Tà Thần cuối cùng cũng hiểu được ý đồ thực sự của Tạ Tiểu Chu.
Ngoan ngoãn là giả.
Dễ thương cũng là giả.
Tất cả chỉ là để cứu tên đó.
Tà Thần thật sự rất tức giận, hắn vươn tay tóm lấy Tạ Tiểu Chu.
Ngay cả khi mảnh vải đỏ "che mắt" được cởi bỏ, hắn lấy lại sức mạnh của Tà Thần, lại có thể tùy ý lấy đi tính mạng Tạ Tiểu Chu.
Nhưng khi sắp chạm vào Tạ Tiểu Chu, hắn lại do dự.
Hắn từng nói rằng hắn sẽ không làm tổn thương Tạ Tiểu Chu.
Thần Minh sẽ không lừa gạt thiên hạ.
Sai một lần, Tạ Tiểu Chu liền rơi khỏi tế đàn mà ngay lập tức bị nhấn chìm dưới sông.
Đến giây phút cuối cùng, Tà Thần cũng không còn tức giận, chỉ còn lại suy sụp.
Đến cuối cùng, hắn vẫn không bằng tên kia...
Vị thần ấy nhắm mắt lại, bất động như khúc gỗ điêu khắc.
Một lát sau.
Những bộ xương đặt trong điện thờ rung động bay ra, dồn về phía con sông.
Từng khúc xương sếp thành hình dạng của Thần Sông
Sau khi khúc xương cuối cùng trở lại vị trí, vị Thần Sông kia đã mở mắt.
Đó là một đôi mắt, xanh thẳm và trong vắt.
Thanh minh hiền lành.
Đó là...!Thần Sông.
Đồng thời.
Cả chị gái tóc ngắn và Lý Tiêu đều nghe thấy một giọng nói.
【Cảnh quay 《 Tân Nương Thần Sông》 đã kết thúc】
Cuối cùng cũng kết thúc.
Lý Tiêu và chị gái tóc ngắn nhìn nhau thở phào nhẹ nhõm.
Cùng các cô nhẹ nhàng so sánh, phòng phát sóng trực tiếp đột nhiên tràn ngập bởi "???".
[Chuyện gì đã xảy ra? Cứ như vậy liền kết thúc à??? ]
[Lạn đuôi???]
[Chu Châu đâu? Tôi đang ở đâu trên một con thuyền lớn như vậy?]
[A? Tiểu tâm khiếu nại tổ tiết mục! ]
[Tổ Tiết mục nhanh đi ra mau! ]
Cho dù phòng phát sóng trực tiếp đen kịt, nhưng vẫn không ngăn được sự cuồng nhiệt của khán giả, làn đạn liên hoàng lướt qua, tràn ngập nhiệt liệt chúc mừng Tổ Tiết mục.
Ba phút sau.
Màn hình phòng phát sóng trực tiếp bị quét sạch, sau khi tất cả làn đạn đều biến mất, hiện ra một câu - [Khách nhân Tạ Tiểu Chu, sau khi phiên ngoại kết thúc sẽ thả ra]
[Còn có thêm một cái phiên ngoại, không sao cả! ]
[Làm tôi hết hồn]
[Làm ra một tập phiên ngoại duy nhất, đọc như một câu chuyện hậu hôn nhân vậy]
[Tu chân về hậu hôn nhân! ]
Phòng phát sóng trực tiếp vốn vẫn đen kịt một lúc, lại sáng lên, máy quay nhắm vào mặt sông.
Có thể thấy bên dưới có một mảnh vải đỏ nổi lên.
Tạ Tiểu Chu chìm nổi trên sông.
Cậu không biết bơi, dòng sông chảy rất xiết, nên cậu vốn không thể thoát được.
Chẳng lữ cậu cứ vậy mà chết sao....
Tạ Tiểu Chu nghĩ vậy.
Nắm chặt mảnh vải đỏ trong tay, cậu gần như bất tỉnh, thậm chí còn nghĩ kết thúc như thế này thì tốt biết mấy.
Ding—
Đột nhiên, có một âm thanh giòn tan vang lên bên tai, như thể có thứ gì đó đang va chạm vào nhau.
Tạ Tiểu Chu khó khăn mở mắt ra.
Hai viên xúc xắc sáu mặt xuất hiện trước mặt.
Chỉ có một mặt thay