[Không biết vì sao, hốc mắt của tôi có chút ướt]
[Này không thể so bác * truyền nhiệt huyết?]
[Chu Chu nhanh lên, mang Giáo phụ nhỏ chạy ra đi ——]
Tạ Tiểu Chu không ngừng chạy vội, thể lực đã chạm đáy, nhưng tín niệm trong lòng vẫn chống đỡ cho cậu tiếp tục chạy.
Trong gió lốc.
vạt áo trắng tinh bay tán loạn, hai đôi tay nhỏ chặt chẽ mà nắm lấy nhau.
"Mở cửa!"
Tóc ngắn nữ nghe thế, liền đem chìa khóa c ắm vào ổ khóa, dùng sức mà vặn vẹo một chút.
Ổ khóa chuyển động.
Ổ khóa to lớn rơi trên mặt đất, khấy đảo lớp bụi bên dưới.
Tóc ngắn nữ thấy khóa cửa lớn trên, nhanh chóng quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Tạ Tiểu Chu mang theo một cậu nhóc chạy về bên này, phía sau còn có một đám khuôn mặt vặn vẹo cuồng nhiệt gắt gao chạy theo, chỉ kém một bước liền sẽ đuổi kịp.
Tóc ngắn nữ nhanh chóng dùng sức mà đẩy cửa sắt ra.
Kẽo kẹt ——
Cửa sắt chậm rãi mở ra hai bên sườn.
Cửa vừa mở, sương mù dày đặc quanh quẩn ở bên ngoài càn quét tiến vào, che khuất tầm mắt, thấy không rõ tình huống bên ngoài.
Là đường sống, hay là tuyệt cảnh.
Mặc kệ là gì, hiện tại cũng chỉ có một lựa chọn đi ra ngoài như vậy.
Tóc ngắn nữ một tay chống cửa, cắn chặt răng, hét lớn một câu: "Nhanh lên!"
Tạ Tiểu Chu kéo Giáo phụ nhỏ, không giảm tốc độ, trực tiếp từ cửa lớn rộng mở chạy ra ngoài.
Tóc ngắn nữ cũng nghiêng người chui ra, sau khi buông lỏng tay, cửa sắt mất đi lực chống đỡ liền nặng nề mà khép lại, phát ra tiếng vang kẽo kẹt.
Tạ Tiểu Chu theo bản năng mà liếc về phía sau.
Những đám người đuổi theo đó bị cửa sắt chặn bước, từng đôi mắt tràn ngập ác ý nhìn chằm chằm Giáo phụ nhỏ.
Khóa trên cửa sắt đã rớt, nhưng bọn họ lại không đuổi theo, giống như bị một lá chắn vô hình chặn lại.
[Chạy rồi?]
[Tiết mục kết thúc rồi sao?]
[Chưa kết thúc đâu, tổ tiết mục còn chưa thông báo gì mà]
[Vậy khang khang sẽ thế nào đây]
Sau khi đã xác định an toàn, Tạ Tiểu Chu dừng bước chân: "Chúng ta......" Lời nói còn chưa nói xong, trước mắt đột nhiên thay đổi, tầm mắt trở nên mông lung.
Gió từ vành tai thổi qua, phát ra tiếng rít bén nhọn.
Một chân Tạ Tiểu Chu dẫm trên không, sinh ra một loại cảm giác không trọng lực, cứ nưh đang không ngừng rơi xuống.
Nhưng cho dù là thế, cậu vẫn không buông tay đang nắm Giáo phụ nhỏ.
Lúc đang không ngừng rơi xuống, hai cậu nhóc gian nan tới gần nhau.
Loại trạng thái này không biết xuất hiện bao lâu, sương mù che đậy trước mắt dần tan đi, ngược lại xuất hiện ở trước mắt chính là sự lộng lẫy quang huy.
Thần tượng do đá cẩm thạch điêu khắc rũ đầu xuống, từ ái tường hòa mà nhìn chăm chú vào người phía dưới.
Tóc ngắn nữ đầu tiên kinh ngạc: "Chúng ta sao lại trở lại rồi?"
Lông mi Tạ Tiểu Chu run rẩy một chút.
Nơi này là......!Giáo đường.
Bọn họ lại về bên trong cô nhi viện Phúc m.
Tóc ngắn nữ hoang mang lại táo bạo: "Sao lại thế này, có chìa khóa vẫn không thể rời khỏi sao?" Cô oán hận mà mắng một câu, "Cái tiết mục ngu đần này."
Tạ Tiểu Chu cực kỳ tán đồng quan điểm của Tóc ngắn nữ.
Tóc ngắn nữ giống như là vây thú giống nhau, dạo qua một vòng sau hỏi: "Hiện tại nên làm sao bây giờ?"
Tạ Tiểu Chu rũ mắt, lông mi xuất hiện cái bóng rơi ở trên da.
Đây là một tiết mục loại mật thất chạy thoát.
Từ ý nghĩa mặt chữ mà nói, chính là tìm được chìa khóa, thoát khỏi mật thất.
Cô nhi viện Phúc m là một loại mật thất lớn, mà bọn họ đã tìm được chìa khóa cửa lớn rồi, theo lý mà nói, đã có thể hoàn thành quay chụp.
Nhưng hiện tại, bọn họ lại về trong cô nhi viện.
Lúc Tạ Tiểu Chu đang trầm tư, gác chuông ngoài cửa sổ "Keng" một tiếng.
Thời gian.
Tạ Tiểu Chu không tiếng động mà niệm này hai chữ.
Là thời gian không đúng.
Thời gian hiện tại ở cô nhi viện đã là "Qua đi", cho dù bọn họ rời khỏicô nhi viện, cũng không thể hoàn thành quay chụp.
Cần phải về đến "Hiện tại" lúc trước mới có thể.
Nhưng làm sao để trở về đây?
Thiên sứ cho bọn họ đến đây, mục đích là gì?
Chẳng lẽ chỉ là vì để cậu gặp được Giáo phụ nhỏ thôi sao?
Giáo phụ nhỏ an tĩnh mà đứng ở bên cạnh Tạ Tiểu Chu.
Trong quá trình hốt hoảng chạy trốn, quần áo trắng tinh trên người hắn đã nhiễm bẩn, tóc đen hỗn loạn rũ xuống, mắt kính một gọng bên mắt cũng lệch hẳn.
Dáng vẻ ngày xưa lãnh đạm nghiêm túc không còn sót lại chút gì, chỉ còn lại mờ mịt vô thố.
Mặc kệ ngày thường nhìn Giáo phụ nhỏ thành thục ổn trọng cỡ nào, nhưng thật ra cũng chỉ là một cậu nhóc bảy tám tuổi.
Chuyện đột nhiên xảy ra, hắn còn chưa kịp phản ứng lại.
Tạ Tiểu Chu nhéo bàn tay của Giáo phụ nhỏ, an ủi nói: "Không sao."
Đôi mắt đen kịt kia của Giáo phụ nhỏ nhìn về phía Tạ Tiểu Chu, như đang nhìn món đồ nào đó.
Khác những người đó, trên mặt Tạ Tiểu Chu không xuất hiện loại cảm xúc căm ghét, hận uất, vẫn là như dĩ vãng, trong mắt đều là ánh sáng trong suốt.
Giống như, ánh sáng này vĩnh viễn sẽ không vì thứ gì mà thay đổi.
Có lẽ, Tạ Tiểu Chu không biết chuyện xảy ra trong giáo đường.
Cũng không rõ, hắn rốt cuộc là một dạng sinh vật gì.
Hắn là ác ma.
Một thứ đại diện cho tội ác, ác ma không thể khoan thứ.
Nếu Tạ Tiểu Chu biết, chắc chắn sẽ giông những người khác, căm ghét hắn, xa cách hắn.
Giáo phụ nhỏ thử nghĩ đến hình ảnh như vậy, trái tim liền đau đớn.
Nhưng càng đau đớn, lại càng tỉnh táo.
Hắn không nên làm ra hành vi lừa gạt.
Yết hầu của Giáo phụ nhỏ có chút khô, nhưng vẫn kiên định mà nói: "Tôi......"
Tạ Tiểu Chu chỉ thấy hắn mở miệng, liền ngăn Giáo phụ nhỏ muốn nói tiếp: "Không cần nói chuyện."
Nhìn dáng vẻ này, Tạ Tiểu Chu có thể nghĩ đến lời hắn muốn nói kế tiếp, đơn giản chính là gì mà—— hắn là tội ác, hắn là ác ma, hắn có tội.
Những lời này, Giáo phụ nhỏ còn chưa nói ghét, Tạ Tiểu Chu lại nghe đến phát ghét.
Giáo phụ nhỏ ngẩn ra.
Tạ Tiểu Chu nâng tay lên, dùng ngón tay ngắn nhỏ vuốt tóc mái giữa trán của Giáo phụ nhỏ, cẩn thận mà vuốt ra sau.
"Sau này không cần nói như thế nữa." Tạ Tiểu Chu nghiêm túc mà nói, "Cậu rất tốt, sinh ra làm ác ma, cũng không phải do cậu định đoạt, cậu đã làm rất tốt rồi."
"Đã biết chưa, Giáo phụ nhỏ?"
Giáo phụ nhỏ cảm nhận được độ ấm thuộc về nhân loại trên trán phất qua, tê tê dại dại.
Tuy rằng không biết vì sao Tạ Tiểu Chu muốn gọi hắn là "Giáo phụ nhỏ", nhưng trong lời nói luôn mang theo quan tâm.
Hắn mím môi, nghe lời Tạ Tiểu Chu nói, không nói gì nữa.
Chờ Giáo phụ nhỏ đã sạch sẽ xong, Tạ Tiểu Chu vừa lòng mà thu lại tay, nói: "Chúng ta đi ra ngoài trước đi, cũng không biết những người đó có thể trở về hay không......"
Lời còn chưa nói xong, liền nghe thấy một âm thanh ôn nhu vang lên: "Thật thú vị."
Tạ Tiểu Chu cảm nhận được, ngẩng đầu.
Mái vòm Giáo đường biến mất, thay thế chính là một chùm ánh sáng.
Lấy góc độ này nhìn lại, thiên sứ bị một đám ánh sáng trắng bao phủ, nhìn cũng không thần thánh lắm, ngược lại có chút cảm giác quỷ dị.
Thiên sứ đang nhìn chằm chằm Giáo phụ nhỏ, đó là ác ý không thèm giấu.
Rõ ràng hai người không khác biệt lắm, Tạ Tiểu Chu lại tiến lên một bước, dùng một loại tư thái bảo vệ, đem Giáo phụ nhỏ che ở phía sau.
Đối mặt với thiên sứ đại diện cho thiện lương chính nghĩa, trên khuôn mặt nho nhỏ của Tạ Tiểu Chu lại đầy ý phòng bị.
Nhìn động tác này, thiên sứ lại xuất hiện vẻ mặt kỳ quái.
"Rất thú vị." Nó lại cảm thán một tiếng, dưới ánh sáng chiếu rọi, vô số đôi mắt lập loè, "Ta chưa từng thấy qua loại chuyện này."
"Nhân loại, ác ma......" Ánh mắt Thiên sứ nhìn qua chỗ ba người, "Ta muốn cùng các ngươi chơi một trò chơi."
Tạ Tiểu Chu rất muốn từ chói, nhưng nhìn dáng vẻ này, trò chơi này bắt đầu hay kết thúc, cũng không vì ý của cậu mà thay đổi.
Thiên sứ dùng một loại giọng điệu nhẹ nhàng vui sướng nói: "Hoặc là, các ngươi gi3t chết ác ma; hoặc là, ta gi3t chết các ngươi."
"Từ giờ trở đi."
Người đứng ở trong giáo đường, rõ ràng nghe "Bạch" một tiếng.
Giống như có thứ gì đó bị bóp nát vậy.
Tiếp theo, từ trong thánh quang có một thứ rơi xuống, nặng nề mà rơi xuống mặt đất.
Đó là một người, hắn bị rơi tan tác, chất lỏng trắng đỏ văng khắp nơi, lây dính trên sàn nhà trắng tinh.
Giọng Thiên sứ mang theo vẻ ghét bỏ: "Nhân loại dơ bẩn, đều đáng chết."
Cùng với giọng nói, đầu người kia quay tròn mà lăn một vòng, dừng lại ở trạng thái chính diện.
Trên mặt hắn là vẻ mặt đáng sợ lại cuồng nhiệt, kh ủng bố lại buồn cười.
Lòng Tạ Tiểu Chu trầm xuống.
Lời nói của Thiên sứ lan ra mỗi một góc của cô nhi viện, nghe thì ôn nhu, lại có loại lạnh nhạt xem nhân loại như con kiến: "Vậy, ngươi lựa chọn thế nào?"
[Đệt! Thiên sứ vậy mà đóng vai vai ác hả?]
[Giáo phụ nhỏ thật đáng thương, Chu Chu nhanh bảo vệ Giáo phụ nhỏ đi]
[Nhưng mà, đến cả đạo cụ và thẻ thân phận trên người Chu Chu đều không có, làm sao bảo vệ được?]
Lúc thiên sứ nói xong, ngoài cửa lại truyền đến tiếng bước chân dồn dập —— những người đó đã trở lại.
Tóc ngắn nữ quay đầu, âm thanh không tự giác mà cất cao: "Tạ Tiểu Chu?"
Nếu trên người bọn họ còn có thẻ thân phận và đạo cụ, lựa chọn này vốn không có gì khó.
Nhưng hiện tại, hai người bọn họ chỉ là đứa nhóc bảy tám tuổi, vốn không chống lại được đám người kia.
Tạ Tiểu Chu quyết đoán mà nói: "Chạy."
Tóc ngắn nữ: "Chạy thế nào?"
Đúng là, trong giáo đường chỉ có một cánh cửa, mà những người đó đã chặn ở đó rồi.
Nếu từ cửa chính đi ra ngoài, chính là chui đầu và lưới.
Không cần phải nói, Tạ Tiểu Chu cũng biết không có cách nào từ cửa chính đi ra ngoài.
Tình huống khẩn cấp, nhưng cậu lại cực kỳ bình tĩnh.
Đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn quanh một vòng, bước qua, xách ghế dựa lên liền dùng lực đập về phía cửa sổ màu trên vách tường của giáo đường.
Rầm ——
Pha lê rơi đầy đất, cửa sổ màu được khảm thủy tinh giờ không còn lại chút gì.
Tạ Tiểu Chu bò lên, dẫm lên pha lê nhỏ vụn, vươn ta về phía Giáo phụ nhỏ phía dưới.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ màu còn thừa pha lê, dừng ở trên người cậu, chiếu xuống vầng sáng bảy màu rực rỡ.
Giáo phụ nhỏ nhìn chăm chú vào một màn này.
Đây là......!Cứu rỗi.
Xuyên qua ánh mặt trời, hai tay giao điệp ở cùng nhau.
***
Đám kia người chờ ở bên ngoài, lúc đuổi tới chỉ thấy mọi thứ hỗn loạn.
Nữ tu sĩ ma ma đi tuốt đàng trước vẻ mặt vặn vẹo: "Đi tìm bọn nó, nhanh lên!"
Trong cô nhi viện tổng cộng nhận nuôi đến trăm đứa cô nhi, nhỏ nhất cũng chỉ bảy tám tuổi, lớn nhất cũng có 15-16 tuổi.
Nhiều người như vậy, không thể chỉ có ba đứa nhóc cũng không tìm được.
Những người khác lên tiếng, phân công nhau đi tìm.
Cũng có người thành kính chờ mong với thiên sứ: "Thần ơi, là chúng con thất trách, nhưng ma......!Xét đến việc ác ma quá mức giảo hoạt, hắn ngụy trang thành bộ dáng nhân loại, lừa gạt chúng con.
Con xin ngài hãy tha thứ cho lỗi lầm của chúng con......"
Giọng nói đột nhiên im bặt.
Thiên sứ không chút để ý mà bóp nát thân hình người kia: "Nhân loại tội ác dơ bẩn, miệng thì nói dối, kháu ác ma chỗ nào?"
"Các ngươi phải dùng cái chết mới có thể rửa sạch tội nghiệt."
Thánh quang càng thêm rạng rỡ.
Mà dưới ánh sáng bao trùm, vẻ mặt người kia không thể tin được.
Cứ như không thể đoán trước được, thiên sứ đại diện cho chính nghĩa và thiện lương, sẽ không chút do dự mà lấy đi mạng của hắn.
Thiên sứ nhìn vẻ mặt của hắn, vui sướng mà nở nụ cười: "Để ta nhìn xem, ở trước mặt tử vong, nhân tính rốt cuộc sẽ lựa chọn thế nào."
Một đám người thấy như vậy, đều im lặng như ve sầu mùa đông.
***
Tạ Tiểu Chu mang theo Giáo phụ nhỏ chạy qua cô nhi viện.
Diện tích của cô nhi viện không lớn, ngoại trừ một hoa viên, thì là gác chuông, giáo đường, nhà ăn ký túc xá.
Ba người rời khỏi giáo đường, bước chân vội vàng, muốn tìm một chỗ trốn trước.
Nhưng không bao lâu, liền đụng phải một người.
Người nọ vừa thấy Giáo phụ nhỏ ánh mắt liền sáng ngời, cứ như muốn nhào đến chộp lấy hắn,
Tạ Tiểu Chu che chở Giáo phụ nhỏ, lùi về phía sau.
Người nọ vừa mười bốn lăm tuổi, so với Tạ Tiểu Chu cao hơn một đoạn, thấy bọn họ còn muốn phản kháng, khinh thường mà bĩu môi: "Còn muốn chạy?"
Người nọ từng bước ép sát, đẩy Tạ Tiểu Chu ra, lướt qua cậu lièn sẽ đụng tới Giáo phụ nhỏ.
Chỉ là còn không chưa đụng tới, thân thể liền lắc lư một chút, ngã xuống mặt đất.
Tóc ngắn nữ thu tay, trong tay cô cầm một cái chổi, vừa rồi chính là dùng thứ này, gõ người hôn mê.
"Đi mau." Cô nói.
Chỗ này đã không an toàn.
Bọn họ nhanh chóng rời đi, đi tới một chỗ khác.
Trong trạng thái co lại, Tạ Tiểu Chu và Tóc ngắn nữ thật sự không có cách nào khác, việc có thể làm chỉ là không ngừng chạy khỏi cuộc đuổi bắt.
Nhưng cũng vì động tĩnh vừa rồi khiến cho những người khác chú ý, còn chưa kịp đi ra xa, liền có ba bốn người quay chung quanh đi tới.
Bọn họ đều biết Giáo phụ nhỏ.
Ngày xưa, Giáo phụ nhỏ thường xuyên bị coi như khen ngợi điển hình, hắn thành kính, kiên định, tuân thủ tất cả lòng tốt, chưa bao giờ vi phạm.
Mà những người khác dù sao tuổi còn nhỏ, thường sẽ có lúc phạm sai lầm.
Cứ như vậy, Giáo phụ nhỏ