Giọng nói vừa dứt.
Căn phòng vốn bị thánh quang lộng lẫy bao trùm, dần xuất hiện bóng tối.
Bóng tối này giống như lưỡi dao sắc bén, chém ngang ánh sáng, kiên định mà không dung cự tuyệt chiếm cứ phần lớn chỗ.
Thiên sứ có chút hoảng loạn, buột miệng thốt ra: "Ngươi sao lại trở lại?"
Nó không ngờ giáo phụ sẽ bình thường nhanh như vậy, nên mơi sdám xuống tay với Tạ Tiểu Chu.
Hiện tại người còn chưa hại chết, giáo phụ đã trở lại.
Thiên sứ muốn che giấu chứng cứ phạm tội của nó, nhưng thân ảnh giáo phụ từ trong bóng đêm đi ra.
Nhìn dáng vẻ, hiển nhiên là không kịp rồi.
So sánh với cảnh mất khống chế lúc trước, giáo phụ đã khôi phục bộ dáng lạnh nhạt kiềm chế, sợi tóc của hắn không chút cẩu thả mà chải lên, tây trang khảo cứu không chút nếp nhăn.
Hắn không nhanh không chậm đi tới, thời gian mỗi bước nện xuống đều giống nhau, bóng tối đi theo sau người, giống như nô bộc trung thành nhất.
Giáo phụ dừng ở đường biên của ánh sáng và bóng tối, ánh mắt sắc bén nhìn kỹ thiên sứ, lại lần nữa nghi ngờ: "Ngươi đang làm gì?"
Thiên sứ bị bắt cuộn tròn ở trong một góc, âm thanh run rẩy tự biện giải cho mình: "Ta, ta không có làm gì......"
Thiên sứ biết, hành động của nó đã phá hủy quy tắc trò chơi.
Nhưng mà, nó càng muốn thắng, cho dù trả giá gì đều có thể.
Hiện tại thứ nó có thể làm, chỉ là cầu xin "Nó" của quá khứ có thể thông minh một chút, nhanh giải quyết cái tên nhân loại kia đi.
Thiên sứ bất động thanh sắc mà đem quả cầu ánh sáng giấu ở trong lòng ngực: "Ta đương nhiên cái gì cũng chưa làm, chỉ ở chỗ này chờ ngươi đem trái tim kia đến —— tấm lòng như viên kim cương lộng lẫy."
Giáo phụ bấm tay, dùng đốt ngón tay nhẹ nhàng đỡ mắt kính bên trái, xích bạc phía dưới cũng nhẹ nhàng lay động.
Thiên sứ nhìn rất chật vật, những lông chim trắng tinh đó đều biến mất không thấy, chỉ còn lại thịt cánh xấu xí, cùng với những đôi mắt rậm rạp kia, càng có vẻ ghê tởm.
Nhưng......!Đây là thiên sứ.
Thiên sứ sinh ra xấu xí, là để xua đuổi ác ma, mà diện mạo ác ma hướng về thẩm mỹ nhân loại, là bởi vì phải dùng tới túi da mê hoặc nhân loại phạm tội.
Bóng tối xung quanh chui vào cái bóng của giáo phụ, ánh sáng hay bóng tối đều biến mất, căn phòng lại trở về bình thường.
Bùng ——
Ngọn lửa trong Lò sưởi trong tường một lần nữa nhảy lên, ảnh ngược ra ánh lửa màu cam.
Ánh mắt Giáo phụ nhìn quanh, không thấy hình bóng quen thuộc trước lò sươit —— không thấy Tạ Tiểu Chu.
Không cần nghĩ, chắc chắn thiên sứ giở trò quỷ.
Giáo phụ lạnh nhạt hỏi: "Người đâu?"
Thiên sứ: "Ta, ta không biết......"
Ánh mắt Giáo phụ trầm xuống, một chút liền nhìn thấu thiên sứ đang giả bộ, ngón tay rũ tại bên người hơi động đậy.
Thiên sứ kinh ngạc kêu lên, bị một đám bóng tối ngưng tụ thành tay xách lên, nhìn dáng vẻ càng như là một con gà đang đợi làm thịt.
"Lạch cạch" một tiếng.
quả cầu Thiên sứ giấy trong lòng ngực rơi trên mặt đất, lăn long lóc lộn một vòng, dừng lại ở trước mặt giáo phụ.
Giáo phụ cúi đầu.
Trong một đám ánh sáng vàng, xuất hiện một cảnh tượng rất rõ ràng.
Đó là cô nhi viện trong quá khứ, những người đó vốn đã sớm chết đi.
Giáo phụ giơ tay che lại vạt áo tây trang, cong eo, đem quả cầu nhặt lên.
Ngón tay hắn thon dài rõ ràng, cầm lấy quả cầu mượt mà, ánh sáng nhàn nhạt chiếu rọi trên da thịt, liền phát ra tiếng "xèo xèo".
Qủa cầu này rõ ràng là do ánh sáng thuần túy nhất tạo thành, tác dụng là có thể nhìn thấy cảnh tượng ở quá khứ.
Mà giáo phụ là ác ma, ánh sáng và bóng tối vốn dĩ chính là tồn tại đối lập, lúc đụng chạm đến, liền sxe không ngừng ăn mòn nhau.
Nhưng giáo phụ sớm đã lấy đau đớn làm thói quen, chút đau đớn nhỏ nhoi này đều không tính là gì, khuôn mặt hắn bình tĩnh, rũ mắt nhìn về phía quả cầu.
Quả cầu đang nhìn trộm gì đó.
Phía trên xuất hiện hình ảnh đang nhanh chóng hiện lên, cuối cùng như ngừng lại ở một màn.
Ở nơi đó, xuất hiện một hình bóng quen thuộc.
Đó là mình lúc nhỏ đã từng tuyệt vọng.
Đôi mắt Giáo phụ càng thêm thâm trầm, xung quanh mơ hồ xuất hiện ánh sáng đỏ.
Hắn cũng không thích đề cập đến chuyện đã xảy ra.
Bởi vì đó là dơ bẩn ô uế, tràn ngập tội ác.
Dưới sự điều khiển của thiên sứ, hắn nhìn thấy lòng ti tiện của nhân loại, thiếu chút nữa dao động tín niệm hắn kiên trì bấy lâu.
Chỗ mỗi người đều không thể đụng vào, mà đoạn quá khứ này, chính là giáo phụ hắc hóa.
Thiên sứ nhạy bén mà đã nhận ra hơi thở nguy hiểm toát ra từ trên người giáo phụ.
Hiện tại đã không thể gạt được, chỉ có thể nỗ lực cứu vãn, nó vội vàng giải thích: "Ta chỉ là muốn dùng phương pháp khác khảo nghiệm nhân loại này một chút, dù sao thì đều có liên quan đến chuyện đánh cược của chúng......"
Giáo phụ khắc nghiệt mà nói: "Đây là không hợp quy tắc."
Thiên sứ cười nói: "Ta biết ta biết......"
Dựa theo trận đánh cược giữa giáo phụ và thiên sứ, chỉ cần trải qua khảo nghiệm của bảy tội lỗi, người kia chính là có được một tấm lòng như viên kim cương lộng lẫy.
Hiện tại như vậy tăng độ khó, là thứ không được phép.
Giáo phụ tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc, nếu không được cho phép, sẽ sửa lại.
Ngón tay hắn hơi dùng sức, quả cầu ánh sáng trong tay phát ra âm thanh sắp sửa rách nát.
Thiên sứ vội vàng nói: "Ngươi không muốn nhìn xem, nhân loại kia sẽ đưa ra lựa chọn nào sao?"
Động tác Giáo phụ dừng một chút.
Chính là như vậy một chần chờ, hắn thấy trong quả cầu ánh sáng xuất hiện hình ảnh mới.
Ngoại trừ bộ dáng quá khứ của mình, còn xuất hiện một Tạ Tiểu Chu bản thu nhỏ.
Đây là thứ giáo phụ đã từng trải qua, không cần nhìn cũng biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng ma xui quỷ khiến, sức lực trên tay hắn chậm rãi nhẹ xuống.
***
Cùng lúc này.
Cô nhi viện trong quá khứ.
Sương mù tím quỷ dị xuất hiện, trong ba người đều hoặc ít hoặc nhiều xuất hiện bệnh trạng kỳ lạ.
Nhưng còn may, trong phần quay chụp trước kia hai khách mời đều đã vượt qua khảo nghiệm của bảy tội lỗi, cũng có chút miễn dịch.
Tạ Tiểu Chu chỉ cảm thấy đầu có chút choáng, lắc lắc đầu, rất nhanh đã bình thường lại.
Mà Tóc ngắn nữ cũng như thế.
Phản ứng kịch liệt nhất là Giáo phụ nhỏ.
Hắn hiện tại nhìn rất yếu ớt, cơ thể không ngừng run rẩy, gắt gao cắn chặt răng, khuôn mặt vốn lãnh đạm bình tĩnh xuất hiện dấu vết đau đớn.
Tạ Tiểu Chu nửa quỳ ở trước mặt Giáo phụ nhỏ, đè lại bờ vai hắn, hỏi: "Giáo phụ nhỏ, cậu sao vậy?"
Giáo phụ nhỏ nhắm mắt lại, trong miệng phát ra tiếng vang nhỏ vụn, đứt quãng, nghe không rõ ràng.
Tạ Tiểu Chu dựa sát vào, cẩn thận phân biệt.
Hắn nói là: "Cách tôi......!Xa một chút......"
Thiên sứ mở hộp Pandora ra, bên trong là các loại tội ác, có thể khơi mào d*c vọng sâu nhất dưới đáy lòng của nhân loại.
Giáo phụ nhỏ là ác ma, càng là bản thân của tội ác.
Sương mù tím lộ rõ tính thực dụng trên người Giáo phụ nhỏ, có thể không kỳ hạn mà kích phát bản năng của hắn.
Có lẽ, đây là thứ thiên sứ muốn thấy.
Để nhân loại mồm gọi thiện lương bày ra bộ mặt xấu xí nhất, để ác ma học tập lòng tốt rơi vào vực sâu.
[Giáo phụ nhỏ đáng thương]
[Thiên sứ sao lại đáng ghét như vậy chứ, mình không có lòng tốt, thì sẽ không cho Giáo phụ nhỏ có sao?]
[Nhìn cái dạng này, Giáo phụ nhỏ chắc sẽ không làm hại Chu Chu nhỉ?]
Giáo phụ nhỏ đang đè lại bản năng của mình.
Đây là thứ hắn vẫn luôn làm, vốn phải tập mãi thành quen, nhưng lúc này đây, so với úc trước còn kịch liệt hơn nhiều.
Đau đớn, hắn cần dùng đau đớn để bình tỉnh lại.
Cắt ra làn da, hoặc là đâm thủng máu thịt.
Cho dù thế nào đều được.
Giáo phụ nhỏ đang muốn làm như vậy, đột nhiên nghĩ đến chuyện hắn đã từng đồng ý với Tạ Tiểu Chu, lại mạnh mẽ dừng lại.
Hắn đã đồng ý rồi, không thể làm hại mình.
Nhưng mà......!Thật khó chịu.
Lấy thân thể của Giáo phụ nhỏ thành chiến trường, bản năng và lý trí không ngừng giằng co, mang đến đau đớn vô tận.
Kếtcục trước mặt của hắn chỉ có hai, giữ lại bình tĩnh hoặc là hoàn toàn bị bản năng khống chế thành ác ma.
Ngay cả chính Giáo phụ nhỏ cũng không biết sẽ là bên nào, chỉ biết, hắn hiện tại không muốn động chạm tới một người —— đặc biệt là Tạ Tiểu Chu.
"Mau......!Đi......"
Bản năng giống như sóng triều thổi tới, Giáo phụ nhỏ có thể cảm nhận được phía dưới làn da, từng thứ hoa văn quỷ dị tà ác bò ra.
Dáng vẻ kia, nhất định rất bất kham.
Hắn sườn khai mặt, gian nan mà nói: "Không nên........nhìn tôi......"
Hắn là xấu xí, tội ác.
Không nên xuất hiện trong ánh mắt trong suốt kia.
Tạ Tiểu Chu cũng không nghe theo, đôi mắt trắng đem rõ ràng ảnh ngược ra bộ dáng giãy giụa của Giáo phụ nhỏ, suy nghĩ cũng chuyển đọng
Đây là chuyện đã từng xảy ra.
Nếu bọn họ nhìn thấy là Giáo phụ nhỏ lý trí khắc chế, vậy đại diện rằng Giáo phụ nhỏ không mất khống chế, ở bên người hắn là an toàn.
Huống chi, cho dù hiện tại đi rồi, bọn họ cũng không thể rời khỏi cô nhi viện, những chuyện xảy ảlúc trước đều uổng phí.
Không bằng ở bên cạnh Giáo phụ nhỏ, nói không chừng còn có thể xoay chuyển.
Tạ Tiểu Chu rất nhanh đã hạ quyết tâm, quyết định đánh cược một phen.
Chỉ thấy cánh tay ngắn ngủn ôm lấy Giáo phụ nhỏ, cảm nhận được thân hình trong lòng ngực run rẩy, rõ ràng là trải qua hồi lâu mới đưa ra quyết định, từ trong miệng cậu nói ra, lại cực kỳ chân thành: "Tôi sẽ không ném cậu xuống."
"Vĩnh viễn sẽ không." Cậu kiên định mà thong thả nói, "Cho dù cậu là người, hay là ác ma."
Giáo phụ nhỏ ngoài ý muốn bình tĩnh lại, có chút mờ mịt: "Vì sao......"
Tạ Tiểu Chu duỗi tay, để hai người dựa gần nhau hơn, khóe môi lộ ra một cái răng nanh: "Bởi vì, tôi thích cậu nha."
Đây là cũng không phải là "Thích" trong miệng người lớn, mà là giữa những đứa nhóc, chứa lấy tình cảm đơn thuần nhất, không dính lấy chút ctạp chất nào.
Cằm Giáo phụ nhỏ đặt ở trên vai Tạ Tiểu Chu, giật mình, gương mặt hai cậu nhóc cọ vào nhau.
Đau đớn trên người hắn dịu lại một ít, âm thanh còn có chút khàn khàn: "Cậu nói, dây không phải tôi sai."
Tạ Tiểu Chu chắc chắn nói: "Đương nhiên không phải cậu sai, thiên sứ mới là người xấu." Giọng nói non nớt hồn nhiên của trẻ con, mang theo chút đáng yêu, mềm như bông, "Nó làm cậu đau, cậu còn khó chịu không?"
Từ trước tới nay, Giáo phụ nhỏ học được chính là nhẫn nại, kiềm chế hết tất cả cảm xúc, mặc kệ là chính diện hay là mặt trái.
Lần đầu tiên, có người hỏi hắn như vậy.
Giáo phụ nhỏ rũ đầu xuống, lẩm bẩm nói: "Tôi rất khó chịu......!Rất đau......"
Đó là đau đớn sâu trong cốt tủy.
Giáo phụ nhỏ vốn tưởng rằng mình sẽ im lặng chịu đựng loại đau khổ này, nhưng được Tạ Tiểu Chu quan tâm, cuối cùng vẫn không nhịn xuống, đuôi mắt có chút ánh nước: "Chỗ này rất đau......"
Có lẽ là thời gian nhẫn nại lâu lắm rồi, cho dù là nói rất đau, nhưng giọng nói của Giáo phụ nhỏ vẫn rất bình tĩnh.
Tạ Tiểu Chu nhẹ nhàng chạm vào gương mặt hắn, cảm nhận được độ ấm nóng cháy trên mặt, cứ như muốn hòa tan cả người.
Cậu nói: "Cậu nhắm mắt lại, hôn một cái rồi sẽ tốt thôi."
Giáo phụ nhỏ tin lời Tạ Tiểu Chu nói, nhắm hai mắt lại.
Tạ Tiểu Chu tiến lên, hôn một cái lên má hắn, không bao hàm hàm nghĩa khác, chỉ là ôn nhu trấn an.
So với ác ma, nhiệt độ cơ thể của một đứa trẻ nhân loại lạnh lẽo hơn rất nhiều.
Giáo phụ nhỏ cảm thấy trên má tê dại, không biết có phải ảo giác hay không, kích động đau đớn trên người cũng tùy theo giảm bớt không ít.
Hắn muốn nhìn Tạ Tiểu Chu một cái, nhưng không đợi hắn mở to mắt, liền cảm giác được sau cổ tê rần, ngất xỉu.
Chỉ có như vậy, mới có thể giảm bớt một ít đau đớn hơn chút.
Tạ Tiểu Chu duỗi tay đỡ lấy Giáo phụ nhỏ ngã xuống, vuốt phẳng đôi mày nhăn lại của hắn vì đau đớn.
Tóc ngắn nữ vẫn luôn không phát ra tiếng, cho tới bây giờ mới mở miệng dò hỏi: "Ngươi đây là muốn làm cái gì?"
Tạ Tiểu Chu tốn sức mà đỡ Giáo phụ nhỏ ở quá khứ lên, nói: "Tôi muốn dẫn hắn đi ra ngoài."
Tóc ngắn nữ nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ.
Thế cục hiện tại rất không lạc quan, bên ngoài đều là nhân loại đã dị hoá, không phải đám cánh tay nhỏ chân thì ngắn như bọn họ có thể đối phó được.
Tóc ngắn nữ không thể tin tưởng mà lặp lại: "Đi ra ngoài?"
Tạ Tiểu Chu gật đầu: "Cô lại đây giúp tôi một chút."
Tóc ngắn nữ không rõ Tạ Tiểu Chu nghĩ như thế nào, nhưng nghe cậu nói vậy, vẫn là đi qua, giúp một tay.
Tạ Tiểu Chu đem cánh tay Giáo phụ nhỏ đặt ở trên vai, tốn sức mà đứng lên, nặng nề mà thở hổn hển một hơi: "Không thể tiếp tục ở chỗ này."
Những người bên ngoài đó, sớm hay muộn cũng