Xuyên thấu qua cửa kính, kim đồng hồ cùng kim phút trên gác chuông điên cuồng mà chuyển động về phía trước, nhanh đến mức chit còn lại bòng đen.
Đang ——
Trong Gác chuông truyền ra một tiếng vang trầm vang.
Thứ này như đang thông báo, kim đồng hồ cùng kim phút phía trên dần ngừng lại, từ qua nhích tới hiện tại.
Tạ Tiểu Chu mở mắt, thế giới vốn chỉcó hai màu trắng đen giờ đã bình thường như cũ.
Ngọn lửa màu cam thiêu đốt, cỏ dại quấn quanh ở cửa sổ màu xanh thẫm, thảm thủ công màu vàng trên mặt đất......
Nhưng trong tròng mắt cậu còn ảnh ngược ra hình ảnh của quá khứ.
Gác chuông ở trong ánh lửa cùng chấn động giải thể.
Chỗ bị cháy và mái ngói tường gạch cùng rơi cuống, chốc lát liền sẽ sụp đổ.
Nhưng Giáo phụ nhỏ không chỉ không nghĩ muốn thoát thân, ngược lại đi về phía trước hai bước.
Hắn vươn tay, muốn giữ lại Tạ Tiểu Chu, nhưng lại chạm vào không khí, thứ gì cũng đều không để lại.
Ánh lửa giây lát lướt qua,trong đoạn bích tàn viên, chỉ còn lại Giáo phụ nhỏ một mình lẻ loi.
Hắn rũ đầu, sợi tóc tán loạn mà dừng ở giữa trán, trên má dính lấy hơi thở trắng, để lộ chút cô đơn.
Tạ Tiểu Chu muốn mở miệng trấn an, nhưng chỉ trong chớp mắt, bộ dáng của Giáo phụ nhỏ đã tiêu tán, ngược lại xuất hiện ở trước mắt chính là người đàn ông thẳng tắp nghiêm chỉnh.
Giáo phụ đứng thẳng ở bên cạnh cậu.
Tạ Tiểu Chu hơi ngửa đầu, lấy góc độ của cậu, có thể thấy bả vai giáo phụ và độ cong khỏe mạnh của phần eo, cảm xúc nội liễm, không hiện chút ít.
Giọng nói trong ánh lửa kia là của......!giáo phụ?
Tạ Tiểu Chu dời ánh mắt, phát hiện trong tay giáo phụ hình như đã bóp nát thứ gì đó, mảnh nhỏ nửa trong suốt dừng ở bên mũi chân hắn, bàn tay lại xuất hiện dấu vết bỏng cháy.
Giáo phụ đem cánh tay bị thương rũ ở bên người, giày da bóng lưỡng dẫm lên mảnh nhỏ trên mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Hắn đi tới chỗ Tạ Tiểu Chu.
Tạ Tiểu Chu cảm thấy có chút không khoẻ.
Nhìn quen Giáo phụ nhỏ bản manh hóa rồi, lại đối diẹn với giáo phụ trước mặt, cứ cảm thấy có chút không thói quen.
Khán giả phòng phát sóng trực tiếp cũng có ý nghĩ.
[Giáo phụ nhỏ của tôi đâu?]
[Không có Giáo phụ nhỏ sao......]
[Tôi thật muốn biết sau khi Tiểu Chu Chu biến mất, Giáo phụ nhỏ sẽ có phản ứng gì, tổ tiết mục ra chỉnh màn hình đi!]
[Đám người hoa tâm các người, tôi chính là thích giáo phụ]
Tiếng bước chân dần tới gần.
Giáo phụ từ trong tối tăm đi ra, ánh lửa của lò sưởi trong tường nhảy lên, chiếu vào sườn mặt của hắn, càng có vẻ góc cạnh lãnh ngạnh rõ ràng.
Nhưng nhìn kỹ thì, vẫn có thể nhìn ra một phần bóng dáng của Giáo phụ nhỏ như cũ.
Nhìn một màn này, Tạ Tiểu Chu đột nhiên nghĩ tới một chút —— cậu về quá khứ, gặp Giáo phụ nhỏ.
Như vậy, giáo phụ còn sẽ nhớ rõ chuyện lúc trước xảy sao?
Cậu có chút chột dạ mà sờ sờ chóp mũi.
Ầm......!Có lẽ vẫn là không nên nhớ rõ thì tốt hơn.
Lúc ấy cơ thể Tạ Tiểu Chu trở nên khá trẩu, suy nghĩ cũng thấp hơn chút, làm ra một ít hành động kỳ quái.
Hiện tại nghĩ lại có chút xấu hổ.
Đang nghĩ ngợi lung tung, giáo phụ đã đứng yên trước mặt, xích bạc rũ ở bên mặt run nhè nhẹ, mắt kính một gọng bên trái ảnh ngược ra ánh sáng cam.
Tạ Tiểu Chu đối mặt với giáo phụ, lại nghĩ tới hành động khi còn nhỏ x0a nắn vuốt v e ôm hôn Giáo phụ nhỏ, trong lòng càng thêm chột dạ.
Đối mặt với giáo phụ tới gần, cậu theo bản năng mà lui ra sau một bước, gót chân đụng vào sô pha.
"A ——" Tạ Tiểu Chu liền cảm nhận được gót chân đau xót, không giữ được thăng bằng, ngã người về phía sau.
Cậu cho rằng sẽ ngã thật mạnh trên sô pha, phản xạ có điều kiện nhắm mắt lại, chờ đợi trường hợp không xong này tiến đến.
Nhưng đợi một lát, hình ảnh trong tưởng tượng cũng không xuất hiện.
Trong bóng tối, Tạ Tiểu Chu nghe thấy được củi ở lò sưởi trong tường bị lửa bùm bùm thiêu cháy, cũng nghe thấy bên tai truyền đến tiếng hít thở bình tĩnh.
Lông mi mảnh dài rung động một chút, tùy theo Tạ Tiểu Chu mở mắt.
Chỉ thấy thân ảnh giáo phụ gần trong gang tấc, một bàn tay to dày nâng lấy sau lưng cậu.
Tạ Tiểu Chu: "......"
Loại động tác này, hình như chỉ xảy ra trong phim truyền hình.
Còn ổn, loại trạng thái này cũng không có giữ lại lâu lắm, lúc Tạ Tiểu Chu đã an ổn mà ngồi ở trên sô pha, giáo phụ liền thu tay.
Tạ Tiểu Chu khóe môi giật giật: "Giáo phụ......"
Giáo phụ trầm mặc mà thẳng sống lưng.
Ánh mắt Tạ Tiểu Chu nhìn một vòng ở trên người hắn.
Chỉ thấy Phụ Thần tình vẫn đạm mạc giống lúc trước, thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Chắc là......!Không nhớ rõ đâu ha?
Chỉ là dưới chiếc mắt kính một gọng, cậu cũng không phát hiện, ở trong mắt giáo phụ ẩn giấu một cảm xúc nói không rõ.
Giống như là trên mặt tuyết đóng băng ngàn năm ngọn lửa bùng lên, hoặc là nói......!Ngọn lửa này cho tới nay đều luôn tồn tại, chỉ là vì Tạ Tiểu Chu, lại một lần nữa bậc lửa.
[Oa nha ——]
[Mấy người nói coi, giáo phụ còn nhớ rõ chuyện xảy ra lúc trước không?]
[Tôi cảm thấy là nhớ rõ, Chu Chu không phải về tới quá khứ, thay đổi chuyện đã từng xảy ra sao?]
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp kịch liệt mà suy đoán.
Cho dù là người xem, hay là Tạ Tiểu Chu và giáo phụ, bọn họ đều quên mất thiên sứ ở trên không trung.
Thiên sứ không cam lòng, chui ra tìm cảm giác tồn tại, thịt cánh xấu xí giãy giụa một chút: "Ác ma, ngươi nên thực hiện lời đánh cược giữa chúng ta!"
Tạ Tiểu Chu buột miệng thốt ra: "Đánh cược gì?"
Thiên sứ trả lời: "Tìm được một như tấm lòng như viên kim cương lộng lẫy."
Thiên sứ thân là thư đại diện cgo chính nghĩa thiện lương, nhưng nó chưa bao giờ tin tưởng nhân loại có thể tồn tại lòng tốt.
Đối với nó mà nói, nhân loại đều là chủng tộc ti tiện, miệng thì lễ nghi đạo đức, sâu trong nội tâm lại tràn đầy d*c vọng tà ác.
Cho nên, nó căn bản không tin Tạ Tiểu Chu sẽ giúp đỡ Giáo phụ nhỏ ở quá khứ.
Thiên sứ cực kỳ có nắm chắc hỏi: "Ngươi đã lựa chọn cái gì? Ngươi nhất định là vì muốn bảo vệ mạng, muốn gi3t chết ác ma đê tiện nhỉ?"
Tạ Tiểu Chu: "?"
Trong mắt Thiên sứ lập loè ánh sáng ác độc: "Hay là, ngươi vứt bỏ ác ma, một mình chạy trốn?"
Kết cục đơn giản chính là hai loại này.
Thiên sứ cho rằng, dưới tình huống như vậy sxe có người ngu xuẩn đến mức, vì một tên ác ma mà từ bỏ mạng mình.
Vô số đôi mắt chớp nháy, ảnh ngược ra khuôn mặt của Tạ Tiểu Chu, nó dùng một loại giọng điệu ôn nhu nói: "Không sao, ngươi cứ nói đi, cho dù đưa ra quyết định gì, đều sẽ được tha thứ."
Tạ Tiểu Chu nói: "Ta không có bỏ rơi Giáo phụ nhỏ."
Thiên sứ: "?"
Một lát sau, thiên sứ phát ra tiếng cười cổ quái: "Ngươi cho rằng lừa gạt có tác dụng sao? Hiện tại ngươi lại đi gạt người.
Ác ma, ngươi thua, nên dựa theo đánh cược mà nộp mạng đi."
[hôm nay thiên sứ lầm bầm lầu bầu là đang nói cái gì ấy?]
[Có thể nói tiếng người không vậy ạ]
[Chu Chu cũng nói rồi, cậu không có từ bỏ Giáo phụ nhỏ]
Tạ Tiểu Chu không biết chuyện giữa thiên sứ và giáo phụ đánh cược rốt cuộc là như thế nào, nhưng nghe thấy những lời này, liền ngước mắt nhìn về phía giáo phụ.
Trên mặt Giáo phụ không hề gợn sóng.
Tạ Tiểu Chu đang muốn nói gì đó, trước mắt đột nhiên xuất hiện bóng tối, chặn tầm mắt.
Ngón tay thô ráp của Giáo phụ cọ qua trán cậu, đem mái tóc nhỏ vụn vuốt qua một bên.
Cậu thấy giáo phụ mở miệng nói: "Ta đi ra ngoài một chút." Dừng một chút, lại bỏ thêm một câu, "Không cần lo lắng."
Ai thèm lo lắng chứ.
Tạ Tiểu Chu chửi thầm một câu, bóng đen che ở trước mắt tan đi, thân ảnh giáo phụ cũng biến mất ở trong phòng.
Cùng hắn biến mất, còn có thiên sứ giống như gà chết.
Tạ Tiểu Chu nhìn căn phòng trống rỗng, giơ tay sờ chỗ giáo phụ đã từng chạm đến.
Bởi vì ác ma hàng năm sinh hoạt ở trong vực sâu âm u, cùng ngọn lửa dung nham làm bạn, cho nên nhiệt độ cơ thể của bọn họ cao hơn nhân loại.
Hiện tại vuốt v e chỗ đó, còn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể giáo phụ để lại.
Là ảo giác của cậu sao?
Cảm giác Giáo phụ trở nên có chút không giống lúc trước.
Tạ Tiểu Chu ngồi ở trên sô pha đợi chốc lát, chưa chờ đươc giáo phụ trở về, ngược lại nghe được một tiếng tức giận gào rống: "Ta sẽ không thua, ta sao có thể thua ——"
Nghiêm túc phân biệt, có lẽ là lời của thiên sứ.
Nhưng nó không dùng giọng điệu làm bộ làm tịch kia nữa, mà là bày ra vẻ mặt chân thật.
Vặn vẹo, cuồng loạn, so với một ác ma càng giống ác ma hơn.
Tạ Tiểu Chu đến gần cửa, thật cẩn thận mà đẩy cửa ra, nhìn ra ngoài.
Giáo phụ đứng trong bóng tối cách đó không xa, hắn nâng tay phải lên, phía trên là vết sẹo ngang dọc có thể thấy được cả xương, máu tươi theo cánh tay lăn xuống, cuối cùng nhỏ giọt trên mặt đất thành một vũng nước nhỏ.
Tạ Tiểu Chu không nhịn được mà thở chậm lại.
Làm sao vậy?
Bởi vì giáo phụ từ trước tới giờ đều dùng đau đớn kiềm chế bản năng, cho nên vừa thấy một màn này, Tạ Tiểu Chu liền nghĩ rằng là do giáo phụ động tay.
"Không phải ta." Giọng nói giáo phụ khàn khàn quanh quẩn trong hành lang, như đang trả lời nghi vấn của Tạ Tiểu Chu, "Ta đã đồng ý với ngươi rồi, sẽ không làm mình bị thương."
Tạ Tiểu Chu ngẩn ra.
Cậu chưa từng nói chuyện này với giáo phụ.
Chẳng lẽ.........
Tạ Tiểu Chu do dự mà mở miệng: "Ngài còn nhớ rõ?"
Giáo phụ mặc kệ máu từ miệng vết thương chảy xuôi, như không cảm giác được đau đớn: "Đương nhiên."
Dưới quy tắc hành hạ, thiên sứ không thể chủ động làm hại khách mời, vì thế liền nghĩ ra một chủ ý, đem Tạ Tiểu Chu ném về quá khứ, để thiên sứ không chịu sự ràng buộc tới gi3t chết cậu.
Thời gian vặn vẹo như vậy.
Mọi chuyện Tạ Tiểu Chu trải qua, đều sẽ ảnh hưởng đến bây giờ.
Thiên sứ vốn tưởng rằng, Tạ Tiểu Chu sẽ giống như một giọt nước trong sóng biển, không làm chút bọt sóng nào xuất hiện, không ngờ rằng, cậu vậy mà có năng lực thay đổi kết cục.
Mà đương giáo phụ đem tuyến thời gian thác loạn chỉnh trở về, hồi ức quá khứ và hiện tại hòa thành một, hắn đương nhiên nhớ rõ tất cả chuyện đã xảy ra.
Có lẽ, mọi chuyện thay đổi, trên người giáo phụ cũng đã xảy ra một ít thay đổi.
Tạ Tiểu Chu không rõ mà có chút xấu hổ: "Là, vậy sao?" Cậu dời đề tài, "Sao lại không thấy Thiên sứ đâu?"
Giáo phụ nhàn nhạt mà nói: "Chạy."
Kết quả đánh cược đã rõ, hắn phải đo lấy mạng của thiên sứ, nhưng thiên sứ lại không tuân theo quy tắc.
Đây là vi phạm quy tắc, thứ giáo phụ không cho phép.
Giáo phụ phải đi trừng phạt nó, nhưng hiện tại, hắn còn có chuyện càng quan trọng hơn phải làm.
Tạ Tiểu Chu: "Sao lại chạy......"
Đang nói, giáo phụ nâng tay lên, đem bàn tay đặt ở trước mặt Tạ Tiểu Chu.
Tạ Tiểu Chu nhìn một cái, thấy trong lòng bàn tay giáo phụ là một miệng vết thương hẹp dài, máu tươi đỏ thắm trào ra, theo bàn tay chảy xuôi, vẫn luôn chảy vào trong tay áo.
Giáo phụ cũng không nói lời nào, cứ như vậy lẳng lặng mà nhìn chăm chú vào cậu.
Tạ Tiểu Chu cảm thấy có chút quái quái: "Ngài đau không......?"
Giáo phụ như đang chờ đợi vấn đề này, lời cậu còn chưa nói xong, liền nghe thấy hắn trầm thấp mà nói: "Đau."
Tạ Tiểu Chu:......
Cậu nhịn không được nhìn thoáng qua giáo phụ.
Sắc mặt Giáo phụ như thường, mày cũng không nhăn lại một chút, căn bản nhìn không ra đau chỗ nào.
Nếu không phải trên hành lang này chỉ có hai người Tạ Tiểu Chu cùng giáo phụ, chỉ sợ là còn đang nói với người khác.
Tạ Tiểu Chu đành phải kéo tay giáo phụ qua, giúp hắn cẩn thận mà băng bó miệng vết thương, lại cần mẫn mà lau đi vết máu phía trên.
[Sao tui lại thấy giáo phụ thay đổi nhờ?]
[trước kia là kiềm chế cấm dục, hiện tại là......!Muộn tao?]
[chẳng lẽ là Chu Chu thay đổi Giáo phụ nhỏ, cũng thay đổi giáo phụ luôn?]
[trở lại quá khứ cứu rỗi cậu, này là câu chuyện tình yêu cảm động gì đây, tôi tuyên bố, thiên sứ chính là Hồng Nương mạnh nhất lần này!]
Tay Giáo phụ rất đẹp.
Ngón tay thon dài, đốt ngón tay rõ ràng, mỗi một móng tay đều cắt đến chỉnh tề, không mang theo chút đột ngột.
Tạ Tiểu Chu dùng khăn trắng lau vết máu phía trên, từ đầu ngón tay tới cổ tay, mắt thường có thể thấy được, dưới lớp da thịt tái nhợt là hoa văn màu đen, nhìn tà ác lại mỹ lệ.
Hoa văn này, Tạ Tiểu Chu từng thấy trên người Giáo phụ nhỏ.
Cậu thất thần một lát, chờ đến lúc tỉnh táo lại, đã đem nghi vấn trong lòng nói ra: "Sau khi ta biến mất, hắn thế nào?"
Giáo phụ thong thả mà nói: "Hắn đang đợi ngươi trở về."
May mắn chính là, hắn chờ được rồi.
Người đã từng đứng ở bên cạnh hắn, không vứt bỏ hắn, đã trở lại.
Cho tới nay, sát ý quanh quẩn ở trong