Tiểu Minh rất thông minh linh hoạt, vội vàng học lại giọng điệu của vợ bác hai một lần.
Lục Điềm Điềm lắc đầu, vợ bác hai cũng thật hư nha.
Đời trước, rõ ràng vợ bác hai thấy vợ bác cả đánh cô nhưng chỉ đi vòng qua, thậm chí còn không liếc mắt nhìn cô lấy một lần.
Đời này, vì lợi ích chung, vợ bác hai lại không chút do dự bán rẻ vợ bác cả, người như vậy đúng là đáng sợ.
Còn cả ba đứa con trai nhà bác hai nữa, đứa sau hư hơn đứa trước, rõ ràng đang trạc trạc tuổi anh trai cô, nhưng mấy anh trai cô luôn bị bọn chúng nắm mũi dẫn đi.
Lại bọn họ bị trưởng thôn đuổi ra khỏi Lục gia thôn, từ đó về sau lang bạt kỳ hồ, mà chính mình thì không bao giờ có thể tìm được bọn họ nữa.
Điềm Điềm nhìn thoáng qua cửa, nói nhỏ: “Mẹ, con nói cho mẹ một bí mật.
”Tiểu Minh nhạy bén chạy tới cửa, mở cửa ra nhìn thoáng qua bên ngoài, lắc đầu, sau đó cẩn thận đóng kỹ cửa.
“Vợ bác cả đánh con xong, con muốn méc mẹ, nhưng vợ bác hai nói với con vợ bác cả là cháu gái bà con xa của bà nội.
”Lục Điềm Điềm càng nhỏ giọng hơn.
“Gì? Chị dâu là cháu gái bà con xa của mẹ?” Tam nương ngây ngẩn, trách không được mẹ luôn giúp đỡ chị dâu cả, thì ra hai người còn có một tầng quan hệ như vậy.
Tam lang đẩy đẩy tam nương, nói: “Chẳng lẽ bà tưởng con gái bà chỉ có ý vậy thôi ư?”Lục tam nương càng nghe càng không hiểu, chẳng lẽ ý của con gái không phải là như vậy ư?Lục tam lang thở dài, cũng nhỏ giọng: “Ý của con gái là, chị dâu dùng tầng quan hệ này uy hiếp con gái bà không cần tố cáo, bởi có tố cáo cũng vô dụng.
”Lục tam nương sợ ngây người, sao chị dâu có thể hư như vậy? Không giúp đỡ thì thôi đi, còn uy hiếp một đứa nhỏ, đúng là quá không biết xấu hổ.
Tiểu Minh như suy nghĩ điều gì mà