Đại Minh Tiểu Minh vuốt cái bụng hơi nhô lên, chạy vào nhà:“Điềm Điềm, hôm nay cuối cùng bọn anh cũng được ăn no, ngày mai bọn anh sẽ đào nhiều rau dại một chút mua bút chì cho em.”Tam lang và tam nương cũng cười vui vẻ đi tới.
Bọn nhỏ có thể ăn nó, đúng là chuyện đáng mừng.Tam nương sờ trán Điềm Điềm: “Ừm, còn hơi nóng, hẳn chỉ cần nghỉ ngơi thêm chút nữa sẽ không sao.”Lục tam lang cũng gật đầu: “Điềm Điềm, ngày mai cha sẽ đi xin giáo viên cho con nghỉ một hôm, chờ khi hết bệnh rồi lại đi học.”Nhưng Lục Điềm Điềm lắc đầu nói: “Cha, con đã biết hết rồi, cha để anh trai đi học đi.”“Gì? Con mới đi học có một tháng, sao lại biết hết được?” Lục tam lang lắp bắp kinh hãi.“Cha, thật sự, chương trình tiểu học quá đơn giản, chỉ mới một tháng con đã học xong hết rồi.
Không tin chờ khi con khỏi bệnh lại kêu giáo viên kiểm tra.”Như vậy ư? Lục tam lang biết từ trước tới nay con gái chưa từng nói dối, nếu con bé đã nói biết thì chắc chắn là biết thật.Nhưng bọn họ đã đóng học phí rồi, không lý do gì lại không đi học nha.
Lục tam lang lại hướng tầm mắt về phía ba thằng nhóc bên cạnh.Lục Thanh vội vàng xua tay: “Cha, con đã mười một tuổi rồi, nếu đi học tiểu học sẽ bị người ta cười chết.”Lục tam lang gật đầu, nhìn về phía Đại Minh với Tiểu Minh.Đại Minh vội vàng xua tay: “Cha, cha đừng nhìn con, con ngu ngốc, có đi học cũng chỉ tổ phí tiền.”Lục tam lang gật đầu, con trai chính hắn hắn cũng biết, xem ra chỉ có thể là Tiểu Minh.“Tiểu Minh, con có muốn đi học không?”Thật ra Tiểu Minh cũng muốn đi học.
Mỗi ngày khi Điềm Điềm tan học về nhà, nó đều nhìn Điềm Điềm làm bài tập, thuận tiện bản thân cũng biết được mấy chữ.Nhưng nếu nó gật đầu, chẳng phải Điềm Điềm sẽ không được đi