Mỗi lần ăn cơm, mẹ luôn bất công, cháo của nhà anh cả luôn đặc hơn một chút, mà nhà anh ba thì loãng hơn rất nhiều.Rõ ràng nhà anh ba mới là người tốt với mẹ nhất, nhưng cha mẹ lại làm như không thấy, cứ bắt nạt bọn họ.Lục tiểu muội giúp tam nương nhóm lửa, nhìn bột ngô dần trở nên đặc sệt, Lục tiểu muội lại trộm lấy một túi đường trắng nhỏ từ trong túi ra.“Chị dâu, chị bỏ cái này vào đi, cho Điềm Điềm ăn.”“Cô út, về sau cô đừng lấy nữa, lỡ mẹ biết cô út lại bị mắng.” Lục tam nương hơi cảm động.“Không sao đâu chị dâu, mẹ em vẫn còn thương em lắm, luôn trộm cho em được ăn ngon một chút.” Cô út lại không quan tâm lắm.Mẹ Điềm Điềm gật đầu.
Mỗi lần mẹ lén cho cô út ăn riêng cái gì, cô út luôn giấu bớt một ít để lại cho Điềm Điềm ăn.
Rõ ràng cô út rất thích cô cháu gái Điềm Điềm này.Lục tiểu muội giành bưng cháo bắp vào trong phòng phía tây, thấy Điềm Điềm còn đang ngủ, Lục Thanh với Đại Minh Tiểu Minh đang ngồi bên cạnh, lo lắng nhìn Điềm Điềm.Lục tiểu muội vội đặt cháo bắp xuống, sờ lên trán Điềm Điềm.
Cũng may, không quá phỏng tay.“Cô út, đây là cháo cho muội muội ư?” Đại Minh hỏi nhỏ.Lục tiểu muội gật đầu: “Đây là ông nội kêu bà nội lấy ra, bồi bổ cho Điềm Điềm.”Tiểu Minh liếc nhìn cháo bắp với vẻ mặt không tưởng tượng nổi.
Hôm nay ông nội vốn vẫn si ngốc của bọn họ lại có thể có lòng tốt như vậy?Lục Điềm Điềm nghe được tiếng nói, tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã thấy được mấy bóng dáng quen thuộc đang ngồi bên giường đất nói chuyện.Lục Điềm Điềm kích động vô cùng: “Cô út, anh cả, anh hai, anh ba.”“Ai ôi, Điềm Điềm của cô, cuối cùng cháu cũng tỉnh rồi, hù chết cô út.
Có đói bụng chưa? Có cháo bắp đây, cô út còn bỏ ít đường vào đó.”Câu cuối Lục tiểu muội nói rất nhẹ rất nhẹ.Đại Minh và Tiểu Minh nuốt nước bọt,