Hà Hạ dùng mu bàn tay để chùi nước mắt, rồi khóc thút thít, nói: “Cha mẹ, Tăng Văn Việt vẫn chưa chết, bây giờ anh ta đang ở phía nam, vừa tìm được một cô gái có quyền thế, sau này sẽ không trở về nữa.”
Bành Văn Tuệ cũng đã kịp phản ứng trước tin con rể còn sống, Hà Thụ Quốc tức giận đến mức đập một cái vào bên mép giường, ông nhìn chằm chằm Hà Hạ rồi hỏi: “Cha mẹ chồng con nói sao?”
Hà Hạ nói: “Bọn họ muốn tương kế tựu kế, không nói cho con biết tin Tăng Văn Việt vẫn chưa chết. Họ muốn để con ở đó phụng dưỡng, chăm lo cho hai người bọn họ tới già.”
Bành Văn Tuệ lập tức đứng lên, bà nổi giận đùng đùng muốn đi ra ngoài, nhưng lại bị Hà Thụ Quốc gọi quay lại. Hà Thụ Quốc là đàn ông, sau khi nghe lời Hà Hạ nói, không phải là ông không nổi giận, nhưng ngoài nổi giận, Hà Thụ Quốc còn giữ được lý trí: “Việc cha mẹ chồng lừa gạt con, làm sao con biết?”
“Trong khoảng thời gian này, cha mẹ chồng con thường xuyên đi ra ngoài, việc làm ruộng trong nhà cũng quăng lại cho con. Ngày hôm qua con ngất xỉu vì bị say nắng, bọn họ từ bên ngoài trở về, rồi lén lút nói chuyện ở gian nhà chính, và con đã nghe thấy bọn họ nói chuyện.”
Lúc này, Hà Hoằng Nghĩa đi vào nhà, Hà Thụ Quốc nhìn anh ấy một cái, rồi tiếp tục hỏi Hà Hạ: “Vậy con định làm thế nào?”
“Cha mẹ, con không nghĩ ở lại nhà họ Tăng nữa. Nếu Tăng Văn Việt thật sự đã chết, nhớ tới phần tình cảm trước đây, con ở lại đó phụng dưỡng cho cha mẹ anh ta cũng được, nhưng bây giờ anh ta vẫn chưa chết, dựa vào đâu mà con phải chăm nom cha mẹ anh ta chứ?”
Bành Văn Tuệ giận đến mức cả người phát run.
Hà Thụ Quốc đưa tay ra lấy gói thuốc lá của ông ở đầu giường, rồi hỏi: “Bây giờ Tăng Văn Việt đang ở đâu, con có biết không?”
“Con biết, con thấy anh ta gửi thư về cho cha mẹ anh ta, con có ghi lại.”
Hà Thụ Quốc là một người cưng chìu con cái, đối với Hà Hạ - đứa con gái duy nhất này thì ông lại càng yêu thương hơn, Tăng Văn Việt là con rể mà hai vợ chồng ông đã chọn ra từ nghìn người, vốn dĩ đứa con rể này đi làm ăn xa, cả năm không thèm trở về một lần, điều này đã khiến hai người họ cảm thấy hối hận. Đến khi tin tức Tăng Văn Việt đã chết truyền về từ bên ngoài, cả đêm hai vợ chồng Bành Văn Tuệ không ngủ được, hai người định bảo con gái tái giá, nhưng con gái cố chấp, nói thế nào cũng đều không nghe, Bành Văn Tuệ tức giận đến mức khóe miệng nổi rộp lên, Hà Thụ Quốc cũng có thêm vài sợi tóc bạc.
Ban đầu, khi nghe tin Tăng Văn Việt vẫn chưa chết, hai ông bà vừa mừng vừa cảm thấy kích động trong lòng, kết quả vui mừng còn chưa được hai giây, đã lập tức
chìm dưới đáy cốc.
Nhà họ Tăng muốn chà đạp con gái họ như vậy, Hà Thụ Quốc có liều cái mạng già này cũng không để bọn họ toại nguyện. Ông trầm tư một hồi, rồi hỏi Bành Văn Tuệ: “Mẹ đứa nhỏ, chúng ta còn bao nhiêu tiền tiết kiệm?”
Bành Văn Tuệ nhìn Quan Quỳnh Anh đi theo sau lưng Hà Hoằng Nghĩa, rồi bình tĩnh nói: “Còn hơn năm trăm.”
Bành Văn Tuệ và Hà Thụ Quốc đều là những người sống tiết kiệm, Hà Thụ Quốc lại còn làm một số công việc thợ mộc, những năm gần đây, cuộc sống trong nhà cũng dần trở nên tốt hơn, người mua vật dụng trong nhà cũng nhiều, Bành Văn Tuệ để giành được bao nhiêu tiền như vậy cũng không có gì là bất ngờ.
Quan Quỳnh Anh nghe được số tiền năm trăm đồng này, trong lòng chị ấy không khỏi cảm thấy ngưỡng mộ, năm trăm đồng, chị ấy còn chưa từng thấy qua số tiền nào nhiều như vậy. Nhưng ngoại trừ ngưỡng mộ, thì Quan Quỳnh Anh không hề có ý gì khác.
Trước khi chưa xuất giá, Quan Quỳnh Anh là con cả trong nhà, phía dưới chị ấy còn có hai người em trai cách nhau chưa đầy một tuổi. Cha mẹ chị ấy là người trọng nam khinh nữ, việc nặng nhọc việc trong nhà đều là do chị ấy gánh vác, vì để hai đứa em trai sinh đôi có thể kết hôn, khi gả về nhà họ Hà, chị ấy đã yêu cầu quà sính lễ là 280 đồng, phần quà sinh lễ này thật sự là không hề nhỏ, mà của hồi môn của chị ấy, ngoài một bộ quần áo mới ra thì chẳng có gì cả.
Của hồi môn là năng lực của một người phụ nữ, Quan Quỳnh Anh tay không gả đến nhà họ Hà còn chưa đủ tự tin, hơn nữa chị ấy mãi vẫn chưa mang thai, chị ấy còn nghĩ chị ấy sẽ giống như mấy cô vợ nhỏ ở trong thôn chị ấy, thường bị nhà chồng giày vò, nhưng khi Quan Quỳnh Anh thật sự được gả đi, chị ấy mới biết mình đã nghĩ sai rồi. Cha chồng chị ấy là một người đàng hoàng, bình thường ông không nói gì nhiều, mẹ chồng chị ấy tuy nghiêm khắc nhưng cũng không khó để hòa nhập với nhau, hai người em dâu cũng không xấu tính, cả hai đều tỏ ra rất kính trọng đối với cô chị dâu như chị ấy, chồng chị ấy thì cũng vô cùng yêu thương chị ấy.
Quan Quỳnh Anh cảm thấy rất thỏa mãn với cuộc sống hiện tại. Chỉ có một điều đáng tiếc là chị ấy đã kết hôn với Hà Hoằng Nghĩa được hai năm, mà đến nay vẫn chưa có con, vợ chồng chị ấy cũng đã tới bệnh viện để kiểm tra qua một lượt, họ nói thân thể chị ấy không tốt, tử cung lạnh nghiêm trọng, đã bốc thuốc bắc để điều hòa thân thể, nhưng điều hòa cả hai tháng nay mà mãi vẫn chưa có tin vui.
Truyện convert hay :
Đan Hoàng Võ Đế