Hà Thụ Quốc gật đầu một cái, rồi nói với Hà Hoằng Nghĩa: “Hoằng Nghĩa, ngày mai con với em gái con đi tới chỗ của Tăng Văn Việt một chuyến, trao đổi thẳng mặt với Tăng Văn Việt, giải quyết chuyện này cho rõ ràng. Năm đó, khi chúng ta gả Hà Hạ cho cậu ta, cũng là lúc cậu ta vẫn chưa đủ tuổi để nhận chứng nhận, hẹn nửa năm sau đi nhận giấy chứng nhận, kết quả là cậu ta chạy tới phía nam lăn lộn. Nhà chúng ta tốt bụng gả con gái cho cậu ta, cậu ta dựa vào đâu mà chà đạp con gái chúng ta?” Không hổ danh là cha của cô, Hà Thụ Quốc và Hà Hạ cũng nghĩ đến việc cùng nhau đi.
“Không nhận giấy chứng nhận nhưng đã làm mâm cỗ, như thế đã là vợ chồng rồi.”
Hà Hoằng Nghĩa gật đầu.
Hà Thụ Quốc nhìn về phía Bành Văn Tuệ: “Mẹ đứa nhỏ, bà tới chỗ cha để nói với cha về việc này đi, tôi đi lên thị trấn để thăm dò một chút, xem thử rốt cuộc chuyện này là như thế nào. Hà Hạ, con ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe.”
Sau khi Hà Thụ Quốc đã thu xếp xong xuôi, Hà Hạ nhanh chóng trở về căn phòng mà cô đã ở khi chưa lấy chồng. Hai vợ chồng Quan Quỳnh Anh cũng đi làm việc riêng của mình.
Trong phòng chỉ còn lại hai người là Bành Văn Tuệ và Hà Thụ Quốc. Rốt cuộc Hà Thụ Quốc cũng đã xả phần bực tức mà ông đã nhịn, ông hung hăng đấm một cái lên trên giường. Bành Văn Tuệ thì đi tới đi lui ở trong phòng: “Đều là do ông, ông đã nói Tăng Đại Thuận là một người phúc hậu, tính tình của vợ ông ta cũng mềm mỏng, nếu chúng ta gả con gái sang thì chắc chắn nó sẽ không bị chịu tủi thân.l
Tuy thôn Vạn An và thôn Hà Bạn không phải là cùng một đại đội, nhưng bọn họ đều thuộc về cùng một trấn, trước đây Hà Thụ Quốc là đại đội trưởng của thôn Vạn An. Ngày xưa, lúc ông đi lên thị trấn trên để họp, ông và Tăng Đại Thuận có nói chuyện qua lại với nhau vài lần, ông thật lòng cảm thấy Tăng Đại Thuận là một người không tệ. Lúc hai nhà muốn kết thông gia, bọn họ ở cũng nghe ngóng được từ nhiều phía, rằng hai vợ chồng nhà họ Tăng không tệ, đứa con trai tên Tăng Văn Việt kia cũng đẹp trai, phẩm hạnh cũng tốt. Sau khi kết hôn, Tăng Văn Việt và Hà Hạ cũng có ghé thăm nhà mấy lần, là một đứa con ngoan.
Ai ngờ đâu, cả nhà ba người này, nhìn bên ngoài thì vẻ vang, bên trong lại thối nát thế này?
Hà Thụ Quốc cũng không phản bác lại lời của Bành Văn Tuệ, chẳng qua là tốc độ hút thuốc lá của ông nhanh hơn một chút, khói thuốc làm người ta cảm thấy khó chịu, Hà Thụ Quốc bị sặc đến nỗi
chảy nước mắt. Bành Văn Tuệ thấy ông như vậy thì nuốt những lời oán trách ở bên miệng lại. Bà lấy cái ly tráng sứ và đặt ở trên cái hộc tủ bên mép giường cho ông.
Hà Thụ Quốc uống một ngụm nước, rồi nói với Bành Văn Tuệ: “Văn Tuệ, hai chúng đã sống tốt bụng cả đời, lần này, sợ là phải trở thành kẻ thù rồi.”
“Từ lúc cả nhà bọn họ toan tính với con gái của chúng ta, thì hai nhà chúng ta đã là kẻ thù không đội trời chung rồi.”
Căn phòng mà Hà Hạ đã ở khi trước lấy chồng không lớn lắm, ngoài một cái giường, còn có một cái tủ treo quần áo và một cái bàn được đặt ở đầu giường mà cha cô đã cho cô. Lúc này, Hà Hạ cởi giày ra, bò lên giường.
Đêm qua cô suy nghĩ quá nhiều nên ngủ không được ngon, bây giờ tới nhà mẹ đẻ, có cha mẹ tính toán mọi điều vì cô, cô mới thật sự cảm thấy yên tâm. Sau đó cô nhắm mắt lại, và ngủ thật say.
Một lúc sau, Hà Hạ bị Quan Quỳnh Anh đánh thức.
Hà Hạ ngồi dậy, đến bên cạnh chậu nước để rửa mặt, ở trên gian nhà chính có một cái bàn vuông bày một đống đồ ăn, ông nội cô ngồi ở vị trí chủ tọa, cha mẹ cô thì chia ra ngồi ở hai bên bàn vuông, Quan Quỳnh Anh thì đang đứng xới cơm cho mọi người trong gia đình, chị ấy xới cơm cho Hà Hạ rồi đặt lên trên bàn vuông.
Tuổi tác của ông cụ Hà cũng đã rất cao, nhưng mắt của ông ấy chưa mờ, tai chưa điếc, mười năm trước, ông ấy đã chia nhà với Hà Thụ Quốc, còn bản thân ông ấy thì xây cái nhà ở cạnh mương nằm dưới cuối thôn, mỗi ngày câu cá rồi đánh cờ với mấy ông cụ bằng hoặc lớn tuổi hơn, cuộc sống vô cùng nhàn nhã.
Tuy ông ấy dọn ra ngoài ở một mình, nhưng chuyện trong nhà vẫn là do ông ấy quản, trong khi Hà Hạ còn đang ngủ, ông cụ Hà đã bàn bạc xong với người nhà. Sáng ngày mai, Hà Hạ với Hà Hoằng Nghĩa sẽ cùng nhau lên đường đi tìm Tăng Văn Việt. Cùng lúc đó, Bành Văn Tuệ đưa các anh chị em ở trong thôn bọn họ tới thôn Hà Bạn, Tăng Đại Thuận, cái con nghé què quặt kia, đừng nghĩ có thể sống tốt được!
Sự sắp đặt này cũng không khác gì với suy nghĩ của Hà Hạ, nên Hà Hạ dứt khoát đồng ý.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hà Hạ và Hà Hoằng Nghĩa đem theo bánh kếp hành lá và trứng gà luộc mà Bành Văn Tuệ đã thức suốt đêm để làm, lên trên tuyến xe ở trạm xe lửa tới thị trấn.
Truyện convert hay :
Hộ Quốc Thần Soái Diệp Vô Đạo Từ Linh Nhi