Lưu Dũng thấy Hạ Hiểu Lan có chủ kiến của riêng mình, cũng mặc kệ cô, ăn cơm xong lại đi ra ngoài xả nước.
Một ít ruộng lúa vẫn cò bị tích nước, muốn thu hoạch thì trước tiên phải xả nước trong ruộng lúa đi, sau đó phơi hai ngày là có thể bắt đầu thu hoạch.Khi xả nước có khi còn có thu hoạch khác, ví dụ như cá chạch, lươn, cá trích… Tất cả đều là thứ đồ hoang dã rất được người thời sau yêu thích nhưng bây giờ lại chỉ có đãi ngộ qua loa đại khái.
Cá trích nhỏ mà lại có nhiều xương, ăn quá phiền toái, cá chạch cùng lươn thì đều phải cho nhiều dầu ăn mới ngon, dùng dầu quý giá đi ăn 2 thứ này?Tùy tiện nấu là không thể ăn, không bỏ được mùi tanh của đất.Hạ Hiểu Lan thở dài, cá trạch rất tốt mà, vậy mà lại không được người của niên đại 80 yêu thích.Lúc đầu Hạ Hiểu Lan cảm thấy đây là 1 cơ hội để kiếm tiền, đôi mắt đều tỏa ra ánh sáng, Lưu Dũng lại nói cá chạch bán không được bao nhiêu tiền, các chạch hong khô cũng chỉ bán được có vài phân tiền 1 cân, nói chung là giá bán không thể vượt qua 1 mao tiền.
Còn không giá trị bằng 1 quả trứng gà.“Thứ này vừa bẩn vừa thối, cháu cứ tiếp tục lăn lộn trứng gà của mình đi!”Lưu Dũng tùy tay bắt được một con cá trích ném vào thùng gỗ.“Cậu, không nên lãng phí cá trích, thường xuyên nấu canh cá trích cho Đào Đào uống, canh cá trích giúp cho trẻ con lớn nhanh, cũng ít bị sinh bệnh!”Lưu Dũng sửng sốt hỏi:“Cháu nghe ai nói vậy?”Hạ Hiểu Lan suy nghĩ, chuyện này không phải chuyện mà ai cũng biết à?Thôi, năm 83 này chắc mọi người chưa biết, cô trợn tròn mắt nói dối:“Cháu đọc được trong sách.”Ngàn vạn đừng hỏi cháu đọc được trong quyển sách nào, cái này cháu thật sự không trả lời được.Sợ Lưu Dũng hỏi tiếp, Hạ Hiểu Lan mang theo tiểu biểu đệ chạy mất.Mấy thôn dân giúp Lưu Dũng làm việc thở hổn hển một hơi.Hạ Hiểu Lan quá đẹp, cô ngồi ở trên bờ như vậy, mấy người khác phái đều không dám nhìn cô.
Lúc trước Lưu Dũng chính là cái vô lại, nếu ở thôn Thất Tỉnh có ai dám động vào cháu ngoại gái của hắn, chắc chắn là bị thiếu đánh.Lưu Dũng lau mồ hôi trên trán, trừng mắt mấy người ở bên cạnh nói:“Tôi nói cho các cậu, có tên nào bị mù mắt dám trêu chọc cháu gái ngoại của tôi, để lão tử biết được sẽ đánh gãy chân chó của người đó”Mấy thôn dân rất ủy khuất:“Dũng ca, Hiểu Lan dù sao cũng thuộc bối phận cháu của tôi, tôi khẳng định không dám có ý tưởng gì”Lưu Dũng ném thùng gỗ qua:“Chỉ có cậu toàn nói lời vô nghĩa, mau bắt cá đi, không nghe Hiểu Lan nói sao, trẻ con phải uống nhiều canh cá trích đó!”Hạ Hiểu Lan dắt tiểu biểu đệ đi dạo ở trong thôn Thất Tỉnh.Ở thôn Thất Tỉnh này có rất nhiều nước, cũng có bãi cỏ lau giống thôn Đại Hà.
Hạ Hiểu Lan vừa đi vừa nghĩ nên lợi dụng nó thế nào cho hợp lý.Đào Đào hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi ở phía trước, Hạ Hiểu Lan chính là thứ để bé khoe ra, không có ai có chị gái đẹp như Hạ Hiểu Lan.Ngày mùa, mặt trời nóng bức cũng ngăn không được hormone của đám thanh niên trong thôn Thất Tỉnh.Tất cả đều chào hỏi Đào Đào:“Đào Đào, chị họ của em tới à?”“Đào Đào, đi bắt cá với anh không?”“Đào Đào……”Trong miệng thì kêu Đào Đào, nhưng đôi mắt lại ngắm Hạ Hiểu Lan.
Cái loại tiếp cận kiểu gián tiếp này cũng làm những cậu thanh niên kia đỏ mặt.
Khiến Hạ Hiểu Lan cảm khái, người trẻ tuổi ở niên đại này thật là ngây thơ mà.Cô không có cảm xúc gì với mấy người trẻ tuổi này cả.Cơm cũng chưa được ăn no, làm gì có tâm tình thưởng thức tiểu thịt tươi.Lúc trước, nguyên chủ cũng đã từng tới thôn Thất Tỉnh, tên của nguyên chủ rất nổi danh trong đám thanh niên này.
Nhưng nguyên chủ vẫn luôn rất cao ngạo, không muốn phản ứng những người xum xoe đến gần mình.Còn hiện tại, Hạ Hiểu Lan tính toán tiếp tục giữ gìn cách làm của nguyên chủ.
Cô không có hứng thú với mấy người thanh niên đó, mà cô có hứng thú với mấy đứa bé cùng tuổi với Đào Đào.
Trẻ con từ 10 tuổi trở lên đã phải giúp trong nhà làm việc.
Trẻ con 13, 14 tuổi đã có thể coi là 1 nửa sức lao động.Mục tiêu của Hạ Hiểu Lan chính là đám người dưới 10 tuổi, những đứa trẻ này vừa nghịch ngợm lại không sợ đau, cũng rất dễ dỗ dành.Đi dạo được hai vòng, cuối cùng Hạ Hiểu Lan cũng bắt được mục tiêu nhân vật.
Có mấy đứa trẻ lớn hơn Đào Đào một chút chạy tới, vừa chạy vừa cười:“Đào Đào, mẹ anh nói, chị họ của em bị đâm thành đồ ngốc rồi?”Trên mặt Hạ Hiểu Lan xuất hiện biểu tình cạn lời.So với những thanh niên bị cô mê hoặc thần hồn điên đảo, thì những đứa trẻ này thật không hề đáng yêu chút nào.Gặp mặt liền nói thẳng vào nỗi đau của người ta!Đào Đào không chịu thua nói:“Chị Hiểu Lan của em đâu có bị ngốc! Anh nói