Xương đã được hầm rất nhừ, canh có màu trắng sữa, củ cải hầm mềm mại.Dưới canh vào cơm để ăn, Đào Đào đều có thể ăn 1 chén lớn, huống chi là người lớn.
Hạ Hiểu Lan kiên trì thêm món trứng vịt rán, Lưu Dũng bảo đây là tiền vốn ban đầu để làm ăn, lần sau đừng làm như vậy nữa.Hạ Hiểu Lan lại nghĩ, nếu trực tiếp đưa tiền ăn uống thì không được tốt lắm, nên cô chỉ có thể thêm thắt vào thức ăn cho mọi người, không thể thực sự ăn uống chùa được.Có thể cắt một chút rau hẹ non cho vào rán chung với trứng, mùi của rau hẹ có thể che bớt mùi tanh của trứng vịt.“Cứ làm theo biện pháp mà Hiểu Lan nói đi, khi quấy cho thêm chút dấm nữa, có thể khiến trứng rán vừa nộn vừa mềm, có thể đuổi kịp hương vị của trứng gà.”Lý Phượng Mai khen một câu, Lưu Phân liền rất vui.Ai cũng nói Hạ Hiểu Lan vô dụng, không biết làm việc, lại có khuôn mặt không an phận.
Nhưng Lưu Phân chưa bao giờ có ý tưởng muốn từ bỏ con gái, hiện tại quả nhiên đã hiểu chuyện, sao Lưu Phân có thể không vui cho được?Hạ Hiểu Lan cũng cảm thấy thức ăn ở nhà cậu không tồi.Cô sống ở đời sau đương nhiên đã ăn qua rất nhiều đồ ăn cao cấp, nhưng ngẫm lại trình độ sinh hoạt phổ biến ở nông thôn vào những năm 83, tiêu chuẩn thức ăn của nhà cậu đã rất cao.
Chuyện này có quan hệ tới việc Lưu Dũng hiện tại có thể kiếm tiền, còn có trong lòng hắn rất nguyện ý chiếu cố 2 mẹ con Hạ Hiểu Lan.Sau khi ăn cơm trưa xong, Lưu Dũng lại chạy ra đồng làm việc.Lúc này, Lý Phượng Mai cũng đi theo ra đồng, Lưu Phân nói muốn đi cùng, nhưng Lưu Dũng bảo Lưu Phân cứ ở nhà tiếp tục bện sọt tiếp.“Thời cơ kiếm tiền của Hiểu Lan chỉ ở trong mấy ngày này, em đừng có chậm trễ công việc của con bé.”Hạ Hiểu Lan đang tập làm quen với xe đạp ở thời này.
Đời trước, cô không có trưởng bối để có thể dựa vào, có thể đi học là do người hảo tâm tài trợ, ra xã hội thì dựa vào chính mình phấn đấu, ngày mùa đông cưỡi xe đạp chạy nghiệp vụ, mấy chục km cũng rất nhẹ nhàng.Về sau chức vụ ngày càng cao, công ty chi trả hết chi phí đi công tác của cô, còn phân xe con riêng cho cô.Sau đó, cô liền tự mình mua xe.
Đã gần 20 năm, cô không sờ qua xe đạp kiểu cũ này.Bắt đầu không thuần thục, sau đó càng đi càng quen thuộc.Đào Đào cũng rất muốn được đi xe đạp, nhưng 6 tuổi thật sự quá nhỏ, Hạ Hiểu Lan chỉ có thể đặt bé lên ghế sau, để bé ôm lấy eo cô, cô lái xe chở bé chơi ở trong thôn.
Trên đường bị một người phụ nữ quen mắt gọi lại:“Hiểu Lan, Đại Nha nhà thím nói cháu muốn thu mua trứng gà hả, giá cả thế nào?”Hạ Hiểu Lan nhảy xuống xe nói:“Thím, đúng là cháu muốn mua trứng gà.
Cháu thấy đang ngày mùa chắc mọi người không tiện cầm trứng đi bán, trứng gà lại dễ hỏng, cháu thu của mọi người để vào trong huyện bán.
Đương nhiên cháu cũng phải kiếm chút tiền vất vả, ngài thấy 1 quả trứng gá giá 1 mao 2 phân có được không?”Người phụ nữ kia có nhà chồng họ Trần, đứng thứ tư, mọi người đều gọi là Trần tứ thẩm.Trần tứ thẩm nghe vậy nhíu mày lại nói:“Thím nghe nói ở huyện thành có thể bán 1 mao 5 phân tiền một quả”Hạ Hiểu Lan cười hì hì giải thích:“Giá trứng gà ở huyện thành tùy thời đều sẽ thay đổi, không dối gạt ngài, có khi là 1 mao 5 phân, có khi sẽ rẻ hơn.
Nhỡ may bán không hết, hoặc trên đường bị vỡ mất, cháu mua nhiều trứng gà cũng phải gánh chịu một phần nguy hiểm."Duỗi tay không đánh gương mặt tươi cười người, làm buôn bán sao có thể đồng ý chịu thiệt? Đi vào trong huyện cũng mất nửa ngày.
Giờ đang ngày mùa, bà làm gì có thời gian đi.“Thím đồng ý bán, để thím về nhà lấy trứng gà.”Nhà ai cũng nuôi hai con gà mái để đẻ trứng, tiền mau dầu, muối, tương, dấm đều dựa vào bán trứng gà mà có.Mùa hè có nhiều hạt cùng sâu, nên mấy con gà mái khá béo, hai con gà có thể đẻ hơn 20 quả trứng trong nửa tháng.Trần tứ thẩm đưa cho Hạ Hiểu Lan hơn hai mươi quả trứng, tiền trao cháo múc.Việc Trần tứ thẩm bán trứng gà cho Hạ Hiểu Lan rất nhanh liền truyền khắp thôn, việc làm ăn bán trứng gà của Hạ Hiểu Lan bắt đầu khai trương từ đây.Lưu Phân vội đẩy nhanh tốc độ bện sọt.Hạ Hiểu Lan bỏ ra 1 ngày, mua hết trứng gà trong thôn Thất Tỉnh, ngay cả thôn cách vách cũng tới Lưu gia bán trứng.Cô chỉ có 70 mấy khối làm tiền vốn, số lượng trứng gà mua được sắp đạt tới 400 quả, trứng vịt hoang cũng có 200 quả, còn phải chừa lại chút tiền mặt ở trên người, Hạ Hiểu Lan tạm thời dừng việc thu mua.Lưu Phân chưa từng gặp qua nhiều trứng gà và trứng vịt xếp chồng ở bên nhau như vậy.Chất đầy cái sọt, nhìn qua rất chấn động.Lưu Phân rất là lo lắng, sợ không bán hết được số trứng gà này, đến lúc đó cả nhà cũng ăn không hết.
Hơn nữa, thời đại này có nhà ai có thể xa xỉ đến mức bỏ ra mấy chục khối để mua mua trứng gà ăn chứ? Bằng với tiền lương một tháng của các công nhân viên chức trong thành rồi!“Ngày mai con sẽ mang 200 quả trứng gà và 100 quả trứng vịt hoang vào trong thành bán trước”Nếu không phải huyện