“Hôm nay tôi thật sự rất vui.
”Hoàng hôn buông xuống, Cố Dung Thời cười vô cùng ôn nhu.
Lúc này, Tô Vi Vi mới phát hiện tròng mắt của Cố Dung Thời có màu rất nhạt, giống như màu sắc của thủy tinh, dưới ánh mặt trời trông vô cùng trong suốt.
Hoàng hôn buông xuống còn mang theo ánh hồng nhàn nhạt.
Ông trời cũng rất bất công khi tạo ra Cố Dung Thời thì phải?“Suy nghĩ gì vậy?”Tô Vi Vi đang miên man suy nghĩ thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng Cố Dung Thời, cùng lúc đó đôi mắt tuyệt đẹp kia cũng đang không ngừng tiến lại gần cô, mãi đến khi! Trán cô bị một bàn tay đặt lên.
“Có phải em bị phơi nắng nên không thoải mái không? Trên trán hình như hơi nóng.
”Tô Vi Vi:! Trời xanh ơi!Cô vậy mà bị sắc~đẹp~dụ~hoặc, “thú huyết sôi trào”!A di đà phật.
Tội lỗi, tội lỗi.
“ Có lẽ! là vậy đi.
”Tô Vi Vi lùi về đằng sau duy trì khoảng cách với Cố Dung Thời.
Đứng gần quá cô sợ sẽ xảy ra chuyện mất.
Cố Dung Thời để ý thấy Tô Vi Vi muốn kéo dãn khoảng cách với anh, ý cười trên môi cũng nhạt dần.
“Hôm nay đã mệt mỏi rồi, để tôi đưa em về.
”Cố Dung Thời vẫy một chiếc taxi lại ngồi xuống cùng Tô Vi Vi.
Có lẽ bị không khí vừa rồi ảnh hưởng nên hai người đều không nói chuyện.
Nhưng! Đều cùng ngồi ở ghế sau mà không ai nói gì cũng rất xấu hổ nha.
Tô Vi Vi chớp chớp hai mắt.
“Lại nói, bà ngoại của Hạo Hạo cũng thật là kì lạ, làm lạc mất cháu trai thế nhưng không đi tìm cũng không báo cảnh sát mà lại tự mình bỏ trốn trước.
”Chuyện kỳ lạ như vậy chắc hẳn sẽ dễ khiến người khác thấy đồng cảm rồi cùng thảo luận đúng không?Trong lòng Tô Vi Vi tự khen ngợi bản thân.
Xem đi, không phải cô đã tìm được đề tài nói chuyện