Cung Dĩ Mạt ngồi cạnh tiểu Cung Quyết thế nhưng lại không ăn mấy, nàng lẳng lặng nhìn tiểu nhân nhi cắm cúi chiến đấu với con gà, nhẹ giọng nói.
"Ăn nhiều lên chút, ngươi quá gầy."
Ngay sau đó nàng nghĩ đến cái gì lại nói. " Ngươi còn quá nhỏ, cung nhân ta vừa cứu lúc nãy, ta sẽ cho nàng đi chiếu cố ngươi."
Vốn cho rằng tiểu nhân nhi nghe xong sẽ cao hứng, ai ngờ hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn Cung Dĩ Mạt, cặp mắt xinh đẹp tràn đầy tổn thương, hắn buông nửa cái đùi gà đang ăn dở, nửa ngày mới cẩn thận nói.
"Ta đã trưởng thành, không cần người khác chiếu cố."
Hai tháng này chính hắn đã tự xoay xở mà sống, tuy rằng vất vả,nhưng cũng không tính là không thể.
Cung Dĩ Mạt nhíu mày. "Như vậy sao được, việc này ngươi phải nghe lời ta! "
Chẳng lẽ một tiểu hài tử như hắn, còn muốn về sau tự mình giặt quần áo, trộm đồ ăn sống qua ngày?
Nàng càng nói không nghĩ đến lại càng làm tiểu Cung Quyết thêm bị thương, đôi mắt mở to cực đại cơ hồ muốn chảy nước mắt, hắn theo bản năng nắm lấy quần áo mình, ủy khuất nói.
"Hoàng tỷ...... Ta rất ngoan, ăn rất ít, ta...... ta cũng đã trưởng thành, sẽ không phiền toái gì đến người khác!"
Nói xong, hắn đột nhiên bắt lấy tay áo Cung Dĩ Mạt, mở to cặp mắt xinh đẹp, biểu tình giống như con cún nhỏ thấp giọng cầu xin...... "Hoàng tỷ, hoàng tỷ, cái gì ta cũng sẽ làm, ta sẽ tuyệt đối nghe lời ngươi nói! Sau này cũng sẽ không làm liên lụy gì đến ngươi, ngươi đừng bỏ rơi ta, cầu xin ngươi......"
Hắn nói làm Cung Dĩ Mạt cả kinh, cảm giác của tiểu hài tử quả nhiên rất nhạy bén, nàng vốn dĩ đã quyết định sẽ không nhúng tay, không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị tiểu Cung Quyết phát hiện.
Nhìn hắn gầy yếu đến kinh người, hai tay túm chặt lấy tay áo mình, đôi tay mới sáng nay còn tìm đưa đồ ăn cho nàng, haizzz, thế nào cũng không thể nhẫn tâm gạt ra được.
Toàn thân hắn không có một chút thịt, lúc nào cũng phải đề phòng bị người khác hãm hại, mà bên trong lãnh cung có thể nói là là ác ý trùng trùng, tuy rằng nói kể cả mình có mặc kệ, hắn cũng sẽ không chết, nhưng chẳng lẽ, nàng lại có thể giương mắt nhìn một đứa trẻ ngày ngày vật lộn tìm cách sinh tồn mà định mặc kệ nó sao?
Cung Quyết mười ba tuổi sẽ ra khỏi lãnh cung, nói thì ngắn ngủn một câu, mà bao hàm bao nhiêu huyết lệ khốc liệt, nàng đã từng không rõ ràng lắm, nhưng nhìn đứa nhỏ gầy yếu đang sợ hãi cầu xin nàng, chân thật, đáng thương như vậy.
Tiểu nam hài đại khái cũng là lần đầu tiên cầu xin người khác, cả người đều khẩn trương lo lắng, sợ bị nàng cự tuyệt,lén lén liếc nhìn nàng.
Lần đầu tiên hắn hy vọng có thể có một người ở bên cạnh mình,mặc dù nàng cũng không phải làm cái gì cũng tốt. Hắn đã trưởng thành,có thể tự mình đi tìm đồ ăn, tự mình chiếu cố bản thân. Lãnh cung này rộng lớn mà lạnh lẽo vô cùng,hắn chỉ cần một người ở bên cạnh, thi thoảng nhớ đến hắn là tốt rồi.
Trên mặt Cung Dĩ hiện ra vẻ cực kỳ bất đắc dĩ,cao xanh hỡi, sao nàng lại có thể lương thiện, bao dung đến thế cơ chứ? Nàng chính là người lương thiện nhất thế gian a~~~ ╮(╯∀╰)╭
Nàng vươn tay cho đối phương một dúi đầu thật mạnh, giọng điệu hung ác nói.
"Còn không mau ăn nhanh cho ta! Ăn ít như vậy đến bao giờ mới có thể béo lên được?"
Tiểu Cung Quyết không màng đến cái đầu đau, nhạy bén cảm giác được thái độ Cung Dĩ Mạt ấm lại, hắn vội vàng được một tấc lại đòi một thước,kéo tay Cung Dĩ Mạt, thật cẩn thận xác nhận. "Hoàng tỷ sẽ không phải không cần ta đúng không?"
Cung Dĩ Mạt trợn mắt. "Thương tiếc ngươi! Không bỏ rơi ngươi được chưa. Ta còn muốn đem ngươi nuôi béo, sau đó bán ngươi đi lĩnh thịt đây!"
Mặc dù nói cứng như vậy, nhưng càng nói Cung Dĩ Mạt càng cảm thấy có lý. Nếu nàng có thể buông bỏ cừu hận đời trước, cùng Cung Quyết hòa hảo ở chung, như vậy, tình cảm từ nhỏ đến lớn so ra chưa chắc đã kém tình yêu nam nữ của hắn với Tô Diệu Lan đâu.
Ngày sau, Cung Quyết chính là người tôn quý nhất vương triều Đại Dục, tay cầm trọng binh, làm Nhiếp Chính Vương đến năm, sáu năm, mặc dù Cung Triệt dưới sự trợ giúp của nàng lên đăng cơ, hẵn vẫn không cần để vào mắt, có thể nói là dưới một người, trên vạn người.
Nếu ôm chặt được cái đùi to này, chẳng phải sau này nàng có thể sống ung dung tự đắc, vênh mặt với đời mà không cần phải vất vả ngược xuôi nữa hay sao?!
Càng nghĩ càng cảm thấy ý này thật hay, dù sao nàng bây giờ còn nhỏ, không có chỗ để đi, chi bằng ở ngay trong lãnh cung này, cùng với Nhiếp Chính Vương tương lai làm một cái tri kỉ, quan hệ gắn bó thân thiết, tương lai sáng lạn rạng ngời đi....
Tiểu Cung Quyết nhận được cam kết của Cung Dĩ Mạt vốn đang vui vô cùng,lại bị ánh mắt chằm chằm của nàng nhìn đến da đầu tê dại. Hắn dám khẳng định, vị hoàng tỷ này của hắn đang âm mưu cái quỷ kế gì, nguyên một bộ dáng cân nhắc đánh giá con mồi đâu, nhưng hắn lại rất cao hứng vì bản thân có giá trị gì đó được đối phương coi trọng!
Thật đúng là ngoan ngoãn a, cặp mắt kia lại