Cung Quyết không biết đã nhìn được bao nhiêu người tiến vào rồi lại bước ra, đôi mắt hắn chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Cung Dĩ Mạt, dường như không hề nhìn thấy sự nôn nóng, bất an cùng ngưng trọng trên gương mặt những người khác.
Trấn Tây Vương không nhịn được nữa, liền vươn tay kéo một người ra hỏi: "Tình huống thế nào rồi?" Người nọ thật cẩn thận quan sát Cung Quyết, thấy hắn không hề để ý tới mình, mới nhẹ nhàng thở ra, nói khẽ với Trấn Tây Vương: "Tình huống không ổn cho lắm. Vốn dĩ chúng thần cho rằng chỉ đơn giản là ngoại thương, ai ngờ, trên mũi tên có độc! Cũng may là tiểu cô nương đã kịp thời ăn giải dược cầm cự, mới có thể chống đỡ đến bây giờ..... Chỉ là, thân thể nàng vốn nội thương vẫn chưa bình phục, hiện tại lại mất máu quá nhiều, e rằng....."
Lời đang nói ra liền bị một luồng sát khí ngưng kết! Khẽ nâng mắt, quả nhiên đã thấy Cung Quyết đang hung ác nhìn hắn, sau đó, khóe miệng khẽ giương một tia cười lạnh, làm người ta sởn cả tóc gáy!
"E rằng như thế nào?"
Thanh âm hắn nhẹ nhàng mà từ tốn, thế nhưng lại khiến cho đại phu khẽ nuốt nước bọt, hai môi run run, mặt sợ tới mức trắng bệch, làm sao còn nói nên lời. Trấn Tây Vương liền vội vàng cho hắn lui ra, đại phu liền lập tức chạy đi, lúc ra khỏi cửa, hai chân mềm nhũ còn khuỵu ngã một cái.
Trấn Tây Vương thở dài. "Điện hạ đừng nóng vội, ta đã dáng bảng cáo thị chiêu cầu danh y, tiểu Công chúa sẽ không có việc gì!"
Cung Quyết dường như không hề nghe thấy Trấn Tây Vương an ủi mình, lại lần nữa nhìn về phía Cung Dĩ Mạt, biểu tình đột nhiên trở nên bi thương......
Bọn họ vừa mới gặp lại chưa được mấy ngày, hắn lại lần nữa liên lụy đến nàng..... Loại xúc động ân hận cùng tự trách này, làm hắn đau lòng đến mức cả lồng ngực như muốn rạn nứt ra! Vì cái gì...... Hắn vẫn không đủ cường đại?! Vì cái gì?!
Cung Dĩ Mạt thân bị trúng độc, lại mất máu quá nhiều mà hôn mê bất tỉnh, Cung Quyết mỗi ngày đều kiên trì đút cho nàng một ít canh sâm thuốc bổ, trên mặt nàng mới hiện một ít sức sống.
Bảng cáo thị treo tiền thưởng từ năm ngàn lượng được Cung Quyết thẳng tay đổi thành mười vạn lượng hoàng kim! Nhưng chỉ thêm vào mấy chữ: "Cứu chữa không thành, chém ngang lưng!"
( P/s: Chém ngang lưng: Khác với xử trảm, hay chặt đầu thông thường là khiến tử tù chết nhanh chóng, kiểu hành hình chém ngang lưng: đao phủ sẽ dùng đao, búa chém vào phần dưới của lưng, khiến cơ thể đứt làm hai khúc. Do các cơ quan quan trọng của cơ thể đều tập trung ở nửa phần trên, nên sau khi hành hình, tội nhân sẽ chưa chết ngay lập tức mà còn đủ thời gian và thần trí để "tận hưởng hoàng ân" của hoàng đế là sự đau đớn tột cùng về thể xác lẫn tinh thần.
Do được/bị chết từ từ, trong khoảng thời gian này, một số tù nhân vẫn có thể làm nên những việc phi phàm. Nếu như cao hứng, những người chịu hình phạt vẫn có thể dùng máu của mình thay mực để... luyện thư pháp hay viết chúc thư. Đây hoàn toàn là sự thực đã từng xảy ra trong lịch sử. )
Liền dọa sợ không ít lang băm, có vài người tâm tư rục rịch, vừa đến liền quay về.
Không ai tự nguyện tới, Cung Quyết liền âm thầm phái không ít người đi bắt những kẻ gọi là "danh y" đó đến gặp mặt. Thế nhưng, những người này đa phần đều là phường lừa người gạt quỷ, mua chuộc nhân tâm mà thành danh, dưới sự giận dữ của Cung Quyết liền máu chảy thành sông.
Cứ như vậy qua bảy ngày.
Bảy ngày này không dài cũng chẳng ngắn, lại làm Cung Dĩ Mạt dù cố đến mấy cũng gầy yếu đi vài phần, Cung Quyết cũng đã vài lần nổi điên muốn tắm máu! Toàn bộ trên dưới phủ Trấn Tây Vương nơi nơi đều là áp suất thấp, tất cả mọi người đều không dám lớn tiếng nói chuyện, ngày đêm sống trong cảnh phập phồng lo sợ.
Cũng không biết tiểu cô nương kia là thần thánh phương nào, lại có thể làm cho tiểu Điện hạ ôn hòa như tiên đồng trở nên hung thần ác sát giống như Tu La Diêm đế đến như vậy!
Không ai biết, bản thân hắn vốn dĩ chính là Sát thần, chỉ bởi vì Cung Dĩ Mạt mà che dấu đi bản chất, hiện giờ nàng xảy ra chuyện, Cung Quyết liền hóa thành dã thú, điên cuồng muốn thoát khỏi lồng giam, xông ra ngoài xé bỏ toàn bộ thế giới!!!
May mắn thay, kinh hoàng cùng khủng khoảng, bởi vì một người đã đến, hết thảy đều thay đổi!
"Ngươi nói, ngươi có thể cứu nàng?"
Cung Quyết đưa đôi mắt đen láy như mặc ngọc lại lạnh băng nhìn chằm chằm vào người mới tới. Kẻ này đại khái tầm hơn hai mươi tuổi, chỉ là vừa nhìn đã thấy đây rõ ràng không phải là người tốt lành gì, rõ ràng là một nam tử hán, lại mặc một thân quần áo rực màu đỏ tươi! Khuôn mặt tuy rằng tuấn mỹ lại nhuốm một vẻ tà khí! Ánh mắt mỗi lần nhìn người lại vô cùng gian xảo, giống như đang tính kế người ta, tạo một vẻ vô cùng chán ghét!
Nghe thấy Cung Quyết nói chuyện, đối phương thong thả nâng ly nhấp một ngụm nước, mới nâng khóe miệng khe khẽ mỉm cười, thuận tiện đánh giá Cung Quyết từ trên xuống dưới.
"Không sai, ta có thể cứu người."
"Báo tên của ngươi!"
Nam nhân trước lại tà tứ cười, mỗi lần mở miệng lại mang một vẻ tà khí nói không nên lời.
"Tư Vô Nhan."
Cung Quyết lập tức liền nhớ ra kẻ kia là ai, Quỷ kiến sầu Tư Vô Nhan!
Nghe nói y một tay y thuật xuất thần nhập hóa, hơn nữa tính tình lại vô cùng tàn nhẫn. Y thuật của y tuy rằng sao siêu, lại không dễ dàng cứu người, hoặc nên nói là, cho dù hắn đã cứu người, nhưng cuối