Cung Quyết thấy nàng đã tỉnh lại, liền lộ ra một nụ cười nhợt nhạt: " Hoàng, tỷ, đệ không có việc gì.....Tỷ tỉnh lại thì tốt rồi!"
Cung Dĩ Mạt nhíu mày, ra nông nỗi này mà là không có việc gì?
Nàng còn đang muốn nói chuyện, đột nhiên sau lưng truyền đến một trận quặn đau! Đúng rồi, nàng trúng phải kịch độc, chỉ là lúc ấy, tình thế cấp bách, nàng không dám để Cung Quyết biết được, chỉ âm thầm ăn một viên giải dược. Thế mà, trông bộ dạng hiện tại của nàng, hẳn độc này vẫn chưa giải hết, không biết đây là loại độc gì, lại có thể lợi hại đến như vậy!
Thấy nàng nhíu mày, Cung Quyết lại tiếp tục khẩn trương, lo lắng!
"Tỷ không sao chứ! Đệ đi tìm đại phu!"
Cung Dĩ Mạt kéo hắn lại, muốn nói nàng không có việc gì. Chỉ là nàng vừa đụng vào góc áo Cung Quyết, hắn theo phản xạ lại lùi ra xa. Nàng lập tức cảm thấy kỳ quái, tay liền kiên quyết kéo hắn lại gần, lập tức liền thấy, trên tay hắn chi chít vết đao cắt!
" Đã xảy ra chuyện gì?!"
Cung Dĩ Mạt sắc mặt tối sầm! Nàng còn nhớ rất rõ, sau khi phá được vòng vây, Cung Quyết hoàn toàn không hề bị thương. Vậy thì, những vết thương này từ đâu mà có, vì sao lại giống như tự mình động thủ, ước chừng trên dưới bảy nhát không kém!
Cung Quyết thu tay lại, hơi hơi mỉm cười: "Đệ không sao, Hoàng tỷ, tỷ chờ một chút, đệ đi gọi đại phu đến khám cho tỷ."
" Đợi đã!"
Cung Dĩ Mạt khẽ ho vài tiếng, biểu tình lạnh lùng hỏi lại một lần.
"Ta đang hỏi đệ, những vết thương kia là như thế nào?"
"Tất nhiên là vì ngươi rồi...."
Một thanh âm vô cùng tà ác đột ngột vang lên, Cung Dĩ Mạt quay đầu nhìn lại, liền bị một thân y phục đỏ rực của Tư Vô Nhan làm cho hoa mắt, đồng tử nàng khẽ co lại, hóa ra là hắn sao!
Cung Dĩ Mạt khẽ rũ mí mắt, che dấu đi vẻ nghi hoặc trong nội tâm, không đổi thanh sắc hỏi.
"Ngươi có ý tứ gì?"
Tư Vô Nhan cười ha ha. "Ta nói với hắn, ngươi bị thương, căn bản là do mất máu quá nhiều. Chỉ cần dùng dòng máu có cùng huyết thống mới có thể cứu sống ngươi, cho nên, hắn đơn giản chỉ là.....cắt thịt lấy máu để chữa cho ngươi!"
"Cái gì?!"
Cung Dĩ Mạt giận tím mặt! Người khác không rõ ràng đã đành, nàng còn không biết ư? Nàng và Cung Quyết căn bản không hề có quan hệ huyết thống! Nếu lúc này nàng đã có thể tỉnh lại, điều này chứng minh, việc dùng máu có huyết thống hay không, đều là trò quỷ do tên khốn kiếp này bày ra!
Tư Vô Nhan lại không biết điều này, hắn nhìn thấy Cung Dĩ Mạt biểu tình phẫn nộ, bèn không ngại đá thêm một kích. " Ngươi không chỉ mất máu quá nhiều, mà còn trúng phải kịch độc. Phương thuốc của ta không phải là vấn đề, thế nhưng, hiện giờ kịch độc trong người ngươi vẫn chưa giải hết, xem ra là tên đệ đệ tốt của ngươi cống hiến chưa đủ máu..... Nếu kéo dài thêm thời gian, độc nhập cốt tủy, ta không thể làm gì khác....."
Nói rồi, hắn còn nhíu nhíu mày giả ý quan tâm. " Cơ mà, vị tiểu Tướng quân này cũng mất quá nhiều máu, chịu không nổi gánh nặng, nếu tiếp tục cắt máu không chừng sẽ chết. Nhưng nếu hắn không cắt máu......thì ngươi sẽ chết. Ngươi nói xem, phải làm sao bây giờ?"
" Ta không sao, ta có thể tiếp tục."
Lạnh lùng nói với Tư Vô Nhan, Cung Quyết quay đầu lại cười hiền với Cung Dĩ Mạt, thần sắc mệt mỏi lại lộ ra vẻ thỏa mãn vô cùng. " Thật tốt quá... cuối cùng tỷ cũng tỉnh lại rồi..."
Cung Dĩ Mạt bị nụ cười này của hắn làm lòng chua xót, tức giận kêu. "Người đâu!"
Nhanh chóng có một hạ nhân tiến vào, Cung Dĩ Mạt nói: "Sắc lại cho ta một bát thuốc ta vẫn thường dùng, vừa rồi ta đã phun ra ngoài hết rồi."
Hạ nhân kia nghe vậy, lập tức đưa mắt khẽ nhìn Cung Quyết. Hắn biết rõ, vị tiểu thư kia muốn uống thuốc, nhất định phải có máu của Điện hạ cùng sắc mới được.
Cung Quyết theo thói quen, vén ống tay áo lên, lại muốn tự mình ra tay. Cung Dĩ Mạt vội giữ chặt hắn, nói với hạ nhân: " Dùng máu gà hay máu heo cũng được, mau đi đi!"
Tư Vô Nhan cười khúc khích. "Khó mà làm được, thuốc của ta, chỉ cần khác biệt một chút thôi cũng có thể ảnh hưởng tới dược tính."
Cung Quyết vỗ vỗ mu bàn tay Cung Dĩ Mạt, thấp giọng ngoan ngoãn nói. " Tỷ yên tâm đi, đệ không có việc gì."
Không có việc gì mới là lạ! Cung Dĩ Mạt trong lòng thầm mắng Tư Vô Nhan gϊếŧ người không thấy máu, trực tiếp quay sang mắng hạ nhân. "Còn không mau đi đi?"
Người nọ nghe vậy, liền vội vàng đi.
Mà Cung Quyết lại cảm thấy không ổn, vốn dĩ, hắn cũng không tin lắm lời Tư Vô Nhan nói, chỉ là sau khi uống một bát thuốc, sắc mặt Cung Dĩ Mạt quả nhiên tốt lên rất nhiều, cho nên, hắn liền không còn muốn phân rõ phải trái đúng sai nữa, hoàn toàn nghe theo lời Tư Vô Nhan nói, chỉ đâu đánh đấy.