Cung Dĩ Mạt tay chân nhẹ nhàng đặt Cung Quyết nằm lên giường, tuy có chút quá sức, nhưng vẫn từng bước đến gần Tư Vô Nhan.
Nàng biết rất rõ, Tư Vô Nhan nhìn thì kiêu ngạo, nhưng ngoại trừ một tay y thuật xuất thần nhập hóa, hắn chỉ là một tên trói gà không chặt mà thôi!
Thấy Cung Dĩ Mạt tới gần, biểu tình Tư Vô Nhan cuối cùng cũng biến đổi, hắn ngồi thẳng dậy, hai tròng mắt hiện lên vẻ nguy hiểm.
" Ngươi dám! Ngươi dám động vào một sợi lông của ta, liền chờ độc phát mà chết đi!!"
Cung Dĩ Mạt sắc mặt tái nhợt, nhưng ít nhiều Cung Quyết trong khoảng thời gian này bồi bổ cho nàng không ít nhân sâm tổ yến, nàng cũng không đến mức không dùng được lực!
"Việc nào ra việc đó, ngươi cứu ta là một chuyện, nhưng ngươi dám tổn thương hắn, chính là đi tìm chết!"
Cung Dĩ Mạt biểu tình lạnh lùng! Cánh tay nhỏ ngọc ngà trong chớp mắt bóp chặt lấy yết hầu đối phương!
Nàng chưa dùng sức, Tư Vô Nhan lại vô cùng căng thẳng, oán độc nhìn nàng.
" Ngươi có thể thử xem. Phải biết rằng, trong khoảng thời gian này, ta cũng đã hạ độc Cung Quyết, ngoại trừ ta, không ai có thể giải được! Ngươi không sợ chết đã đành, chẳng lẽ, cũng không sợ hắn chết sao?"
Cung Dĩ Mạt cười, bàn tay nàng dần dần nắm chặt, trên mặt hiện lên một tia sát ý lạnh buốt.
"Đứa trẻ mà ta nuôi lớn, có thể sẽ bị phân tâm vì ta, nhưng tuyệt đối không bao giờ trúng phải ám toán của người khác."|
Lời nàng nói làm Tư Vô Nhan thật sự không cách nào phản bác. Đúng vậy, trong khoảng thời gian này, mặc kệ hắn xuống tay như thế nào, Cung Quyết đều có thể tránh khỏi. Rõ ràng chỉ là một tiểu thiếu niên mới lớn, ánh mắt nhìn người khác lại âm trầm lộ ra tử khí. Có đôi khi hắn cảm thấy, nếu không phải vì hắn có thể cứu sống tiểu cô nương trước mặt này, Cung Quyết đã sớm gϊếŧ chết hắn không biết chừng.
Càng nghĩ như vậy, trong lòng hắn vô cớ sinh ra một nỗi ghen ghét cùng oán hận sâu sắc!
Vì cái gì?! Bọn họ rõ ràng không phải tỷ đệ máu mủ ruột thịt, lại có thể thấu hiểu sâu sắc lẫn nhau như vậy, tin tưởng, tín nhiệm nhau không có một chút nghi ngờ, hơn nữa lại có thể vì đối phương mà trả giá hết thảy! Vì cái gì?
Cho nên, hắn cố tình muốn phá hư, trên thế giới này căn bản không hề có tình cảm tốt đẹp nào cả! Bọn họ chưa từng bị đổ vỡ, chỉ là vì chưa gặp được mê hoặc không chịu được mà thôi!
Tư Vô Nhan càng nghĩ càng cảm thấy hận! Mà lúc này, ngón tay của Cung Dĩ Mạt bấu chặt vào yết hầu hắn, làm hắn dần dần hít thở không thông.
Sẽ chết phải không? Hắn cuối cùng cũng phải chết rồi sao?
Chết rồi cũng tốt, ở cái thế giới dơ bẩn này, hắn thật sự chịu không nổi nữa.
Mặt mày Tư Vô Nhan càng lúc càng đỏ, hắn ngồi, Cung Dĩ Mạt đứng, cánh tay nhỏ nhắn lại phát ra một lực đạo mạnh đến hủy diệt!
Hai mắt nàng bình tĩnh không gợn sóng, dường như không phải đang gϊếŧ người, mà chỉ là đang làm một việc gì đó vô cùng bình thường!
Cuối cùng, cho đến khi Tư Vô Nhan há miệng thở dốc, gân xanh trên trán hằn lên rõ rệt, nàng mới buông tay ra. Không khí đột nhiên ùa vào làm hắn khom lưng ho kịch liệt, ngã ngồi xuống đất, không còn duy trì được bộ dáng cao cao tại thượng, đùa giỡn khinh đời hàng ngày nữa. Cả người hắn co gập trên đất, ho vô cùng chật vật!
Cung Dĩ Mạt thân mình cũng hơi nghiêng ngả. Nàng một tay bám vào bên bàn, một tay đỡ đầu. Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa, nàng thật sự sẽ gϊếŧ chết hắn!
Mà làm đương sự, Tư Vô Nhan vô cùng rõ ràng, vừa rồi, Cung Dĩ Mạt thật sự không phải chỉ hù dọa hắn, cũng không phải nói chơi, nàng thật sự sẽ gϊếŧ chết hắn!
Nhận thức này làm Tư Vô Nhan bỗng nhiên cảm thấy sợ. Hắn ngày thường sở dĩ có thể thong dong tự nhiên đem sinh tử của người khác đùa giỡn trong lòng bàn tay, là bởi vì trong lòng bọn họ đều có nhược điểm, đều phải cầu cạnh hắn. Còn Cung Dĩ Mạt....
Tiểu cô nương này, mặc dù biết rõ bản thân mình có thể