Đám cung nhân ở một bên nghe vậy tỏ vẻ khinh thường. Bị biếm vào lãnh cung chính là giam cầm cả đời, cả đời không thể tái kiến thánh nhan, bọn họ liền bất kính, hà khắc với chủ tử, ai sẽ biết, ai sẽ để tâm a!
Hứa ma ma cười lạnh, nàng gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh nho nhỏ của Cung Dĩ Mạt, trong mắt là hàn quang lạnh thấu xương!
"Công chúa thật là thân phận cao quý a! Chỉ tiếc, ma ma cũng không phải là người dễ dọa đâu! Ngươi vừa rồi mới đá hỏng cửa viện, món nợ này ngài tính toán ra sao đây?"
Nếu là hài tử thật, mang bộ dáng hung thần ác sát nhìn nàng, chắc cũng sẽ dọa khiến nàng lui bước, nhưng Cung Dĩ Mạt là người ra sao? Nàng cười hì hì đứng tại chỗ, một chút cũng không sợ đôi mắt hình viên đạn của đối phương.
"Ma ma, ngươi như vậy, liền thật sự không sợ Cung Dĩ Mạt ta có một ngày xoay người sao?"
Một hài tử nho nhỏ, thanh âm rõ ràng còn non nớt, nhưng cử chỉ ổn trọng lại thập phần đại khí, đã có phong phạm công chúa.
Hứa ma ma còn chưa nói lời nói, Cung Dĩ Mạt lại cười. "Đại Dục vương triều ta uy danh hiển hách, tiểu quốc quỳ gối xưng thần vô số, phụ hoàng không huỷ bỏ thân phận công chúa của ta, không chừng ngày sau ngoại quốc cầu thân, phụ hoàng vì giao hảo hai nước, đem ta hòa thân đâu?"
Nàng cười đến là ngọt. "Đến lúc đó nếu Phụ hoàng biết được, ta ở lãnh cung, đến thức ăn cũng không có, lại còn bị cung nhân đối xử hà khắc, sẽ không vì ta mà ra mặt trừng phạt đâu?"
Lời nàng nói ra cung nhân đột ngột biến sắc, chủ yếu là do xưa nay chỉ có duy nhất một vị công chúa bị biếm lãnh cung, bọn họ bất giác liền dùng phương thức đối đãi của hậu phi cùng hoàng tử đi đối đãi nàng, không nghĩ đến ngày sau đối phương thật là có cơ hội có thể xoay người.
Rốt cuộc, nếu thật sự muốn đi hòa thân, các nương nương ở hậu cung chắc chắn sẽ không đưa hài tử của các nàng đưa đi, nghĩ tới nghĩ lui, thật đúng là cũng chỉ có vị công chúa này thích hợp nhất.
Sắc mặt của Hứa mama biến hóa nhiều lần, thầm mắng một tiếng, trên mặt mới lộ ra một vẻ lấy lòng.
"Công chúa nói thế oan uổng quá, chúng ta phận nô tỳ nào có cái lá gan kia? Chỉ là ngày trước bệnh tình của công chúa làm cho người ta sợ hãi, không có cung nhân nào dám tới gần nên mới chậm trễ, hiện giờ công chúa đã bình phục, mama tự nhiên sẽ bảo bọn họ hảo hảo phụng dưỡng,nhất định không cho bọn họ lười biếng!"
Nói dứt lời, hai người đứng đối diện nhau, yên lặng làm một cái thỏa thuận, Cung Dĩ Mạt nhìn nàng chớp chớp mắt, lúc này mới ngọt ngào cười.
"Như thế là ta đã oan uổng ma ma rồi, còn thỉnh mama động tác nhanh lên, bản công chúa đói bụng, người tuy nhỏ, nhưng chịu không nổi đói!"
Nói xong, mang theo Hinh Nhi đã sớm mềm chân nghênh ngang mà đi, Hứa ma ma thanh sắc âm trầm nhìn bóng dáng nàng, trong lòng căm giận, tràn đầy không cam lòng.
"Thật sự là để lại tai họa ngàn năm, không nghĩ tới triền miên trên giường bệnh bốn năm lại có thể bình phục, Lại Phúc, ngươi trước tiên bẩm báo lên rằng, nói rằng tiểu công chúa phát sinh dị thường, sau này đồ ăn không được thêm bớt đúng giờ đưa qua đi!"
Lời nói ra làm cung nhân sôi nổi gật đầu, cung nhân tên là Lại Phúc, nhanh chân lĩnh mệnh đi ra ngoài.
Cung Dĩ Mạt trở về không lâu, liền có cung nhân đưa tới đồ ăn, ba món mặn một món canh, tuy rằng đã lạnh, nhưng so với lúc trước cơm thừa canh cặn đã là tốt hơn nhiều, vì thế nàng trèo tường kéo Cung Quyết sang, bảo Hinh Nhi nói cho hắn nghe một chuyện đã phát sinh.
Cung Quyết dùng chiếc đũa chọc bát cơm trước mặt, biểu tình lạnh lùng, hừ nói. "Cung nhân như vậy nói làm gì đạo lý, nên trực tiếp làm cho bọn họ biết lợi hại, nếu không phục, liền đánh hắn đến khi nào chịu phục mới thôi!"
Đang ngồi một bên uống canh, Cung Dĩ Mạt một ngụm suýt nữa phun ra, đứa nhỏ này thế mà đã hình thành quan niệm như vậy, nàng trở tay gõ một chiếc đũa lên đầu hắn, hai mắt trừng to:
"Nhất thời sinh khí thì có ích lợi gì, hiện tại chúng ta thấp người yếu thế, phải ẩn nhẫn biết không? Là ẩn nhẫn!"
Nàng lớn tiếng nói, tròng mắt vừa chuyển, lại hạ giọng nói. "Lộ con át chủ bài quá sớm sẽ không tốt, điều chúng ta phải làm chính là, không ra tay thì ngồi an nhàn, cái gì cũng không biết, vừa ra tay liền nhổ cỏ tận gốc làm một lượt, cái gì cũng không lưu lại! Đã hiểu chưa?"
Cung Quyết vươn