"Muốn đệ đưa tỷ đi cùng sao, cũng có thể..."
Tiếng nói của người thiếu niên khàn khàn, trầm thấp, quanh quẩn bên tai người.
Cung Dĩ Mạt giãy giụa nhìn hắn, lúc này, cảm giác say ngày càng mãnh liệt, nàng chỉ là đang cố hết sức duy trì tỉnh táo.
"Chỉ cần Hoàng tỷ...hôn đệ một cái là được rồi...."
Cung Dĩ Mạt cho rằng mình vừa nghe lầm!
Nàng hoảng hốt, dùng ánh mắt vô cùng kỳ quái mà cảnh giác nhìn Cung Quyết, vẻ mơ màng bay bổng trong men say phút chốc tan biến mất, cả người kinh hãi hoảng hốt!
Thấy nàng đột nhiên cảnh giác, trong lòng Cung Quyết khẽ thở dài thật sâu....
Hắn chống tay vào vách đá sau lưng Cung Dĩ Mạt, thân mình sát lại gần, hai mắt tràn ngập vẻ bất đắc dĩ.
" Trước kia mỗi lần đệ đi ngủ, Hoàng tỷ đều sẽ hôn trán chúc đệ ngủ ngon....Hiện giờ, chẳng qua cũng chỉ là lớn hơn một chút, tỷ lại chẳng bao giờ gần gũi với đệ nữa rồi....."
Sắc mặt hắn không hề có chút biến hóa, chỉ nhàn nhạt một vẻ ủy khuất, thật sự làm người ta đau lòng.
Cung Dĩ Mạt hơi giật mình, suy nghĩ lại bay về mấy năm trước đây.....
Nhớ rõ lúc ấy, nàng vừa mới bắt đầu thu nhận Cung Quyết, có lúc cũng sẽ ngủ cùng hắn, nhưng phần lớn đều là chia ra, rất nhiều lần.... Cung Dĩ Mạt nửa đêm tỉnh đều nghe thấy tiếng đập cửa, kết quả, vừa mở cửa ra liền thấy, tiểu Cung Quyết nho nhỏ ngồi cuộn bên góc cửa nhìn trời, không biết đã ngồi được bao lâu, cả người lạnh toát từ đầu đến chân ....
Mà chỉ cần nghe thấy tiếng mở cửa, khuôn mặt nhỏ của hắn vốn dĩ đang đau khổ, nhăn nhó như một trái táo tàu, nhìn thấy nàng lập tức sẽ ngập tràn vui sướng.
Đợi đến khi nàng tức giận hỏi hắn nguyên nhân vì sao, hắn sẽ ủy khuất nửa ngày rồi mới lý nhí nói....Nói hắn ngủ dậy không nhìn thấy Cung Dĩ Mạt sẽ cảm thấy hoảng hốt sợ hãi, hắn sợ nàng sẽ biến thành tiên nữ bay đi, sợ hết thảy chỉ là một giấc mộng.
Lời hắn nói vừa ngô nghê vừa tội nghiệp làm Cung Dĩ Mạt dở khóc dở cười, nhưng cũng vô cùng thương xót. Cho nên, từ sau lần đó trở đi, nàng đều cho hắn ngủ cùng, hoặc là chờ đến khi hắn ngủ say rồi mới rời đi. Hơn thế nữa, trước khi đi ngủ, nàng đều nhẹ nhàng hôn lên trán hắn, chúc hắn ngủ ngon....
Sau này ra khỏi lãnh cung, nàng đã không làm như vậy nữa. Bởi vì nàng cho rằng, Cung Quyết đã trưởng thành, lúc này mới nghĩ đến, trưởng thành thì như thế nào....cùng lắm mới chỉ mười ba mà thôi.
Không nghĩ tới hắn lại nhớ rõ việc này đến vậy.
Nghĩ đến đây, Cung Dĩ Mạt dần thả lỏng thân thể, hướng tới Cung Quyết nhoẻn miệng cười. Tên tiểu tử này, nếu là hiện đại, chắc chắn chính là cái kiểu tỷ khống rồi đây, nhưng thế thì đã làm sao? Đây chính là đứa nhỏ một tay nàng nuôi lớn cơ mà!
(P/s: Tỷ khống: là một trong những chứng bệnh về "khống". Những người có bệnh này thường có niềm yêu thích đặc biệt, bị ám ảnh, điên cuồng về một vật/điều gì đó. Vd: thanh khống: thích giọng nói, thủ khống: thích bàn tay đẹp, muội khống: thích, yêu quý muội muội. Ở đây tương tự, tỷ khống tức là yêu thích, quấn quít lấy tỷ tỷ)
Cho nên, nàng khẽ vươn tay, nhón người, ôm lấy đầu cả hắn, nhẹ nhàng hôn lên trán....
Nàng đột nhiên tới gần làm Cung Quyết khẽ ngừng thở, cảm nhận được làn môi ấm áp của nàng chạm vào trán mình, thân mật như vậy, giống như đang nằm mơ...
"Ngủ ngon ....tiểu Điện hạ của ta."
Giọng nói của nàng ngọt ngào trong veo như tiếng suối trong, trong lúc Cung Quyết còn chưa kịp hồi phục lại tinh thần, nàng nhanh chóng cầm lấy áo choàng tơ lụa bên cạnh hồ, nhảy ra khỏi mặt nước!
Tiếng nước xôn xao, vạt áo đỏ bay bay trong sương mù, nàng mũi chân xoay tròn, cả người nhẹ nhàng đứng bên hồ nước, thân thể phập phồng quyến rũ được bao bọc trong tơ lụa, hướng về phía hắn cười cười.
"Nói lời giữ lời nha, ngày mai, đệ nhất định phải dẫn ta đi chơi đó!"
Nói xong, liền nhảy nhót đi về khuê phòng.
Áo dài theo bước chân tung tăng của nàng khẽ vén lên, lộ ra một đoạn cẳng chân trắng như tuyết. Cung Quyết vuốt vuốt cái trán, tim đập bang bang! Một lúc lâu sau mới có thể yên ổn toàn mạng..... Rốt cuộc phải đợi đến lúc nào....hắn mới có thể lại giống như hồi còn nhỏ, cùng Hoàng tỷ nằm trên một chiếc giường đây.....
Hắn thật sự, không thể chờ thêm được nữa....
Ngày hôm sau, bởi vì đã không cẩn thận mà nhận lời với Cung Dĩ Mạt, cho nên, mặc dù vô cùng không tình nguyện, Cung Quyết vẫn giữ lời dẫn nàng đi theo.
Cung Quyết gọi người dịch dung cho Cung Dĩ Mạt, chỉ chốc lát sau, một "tiểu Tư" da đen mũi hếch liền hiện ra trước mặt mọi người, chỉ duy nhất có một điểm vẫn làm cho Cung Quyết rất không hài lòng, chính là cặp mắt linh động lấp lánh của nàng, hoàn toàn không phải là cặp mắt mà một hạ nhân sẽ có.
"Sau khi tiến cung, tỷ nhất định không được rời khỏi đệ, cũng không cho ngẩng đầu đi nhìn người khác."
Cung Quyết nghiêm túc nói, Cung Dĩ Mạt vội vàng đáp ứng hết! Thấy nàng như vậy, Cung Quyết không khỏi bất đắc dĩ thở dài, thầm hận chính mình tối hôm qua không nên vì chút tư tâm mà lỡ lời như vậy.
Xe ngựa thẳng đường tiến cùng, cả quãng đường Cung Quyết ân cần dặn dò, nhắc nhở như thế nào, xin phép được lược bớt một ngàn ba