Lúc này, dáng người hắn vừa mới trưởng thành, tuy không còn vẻ non nớt như khi còn nhỏ, nhưng lại chưa có vẻ mạnh mẽ dũng mãnh như lúc trưởng thành, bộ dáng vừa ngây ngô đang cố tỏ ra thành thục...Thon dài cân xứng, mảnh khảnh mà có lực! Có thể nói là thiếu một phân chê ít, thêm một phân ngại nhiều!
Mà đôi mắt đen như mặc ngọc kia, lẳng lặng khẽ liếc một cái, vừa lãnh đạm, lại sắc bén tận tâm, dễ như trở bàn tay là đã có thể làm lòng người run rẩy......
Cung Dĩ Mạt đột nhiên minh bạch, vì cái gì mà đời trước, tuy Cung Quyết ác danh lưu truyền muôn nơi, thủ đoạn khốc liệt, tàn độc khiến cho người người giận sôi, nhưng vẫn có vô số nữ nhân khóc la muốn được vào hậu viện của hắn. Đơn giản là vì, tên yêu nghiệt này da giống đều là hàng thượng đẳng rồi. Nếu có thể được nhìn thấy gương mặt tinh xảo luôn luôn bình thản này vì mình mà nhuốm lên du͙ƈ vọиɠ, vì thân thể mình mà điên cuồng....Ai da, kể ra cũng là một loại kiêu hãnh khôn tả nha!
Cung Dĩ Mạt vội vàng lắc đầu, toàn suy nghĩ mấy việc không đâu!
Thấy Cung Dĩ Mạt thích tướng mạo của mình, Cung Quyết lần đầu tiên cảm thấy, lớn lên xinh đẹp cũng là một việc có ích, thế là, hắn lại càng dùng tư thế lơ đãng thể hiện vẻ yêu nghiệt của bản thân mình, lại cố ý muốn đến gần thêm một chút nữa.
"Hoàng tỷ, đệ tiếp tục chà lưng cho tỷ nhé...."
Cung Quyết biết rất rõ, Cung Dĩ Mạt chưa bao giờ để ý những việc này. Nàng cũng không cho rằng, lộ cánh tay hoặc bàn chân trước mặt nam nhân là cái việc lớn gì, nhất là lúc còn nhỏ, Cung Dĩ Mạt vì để bớt mấy việc linh tinh lụn vụn, thường cùng ăn cùng ở với hắn. Chính vì thế, đối với đụng chạm của hắn, nàng tuyệt đối không hề bài xích, mà hắn, cũng nhờ thế mà mới có cơ hội, được tiếp xúc một cách thật gần gũi với nàng.
Rõ ràng là đứa nhỏ một tay mình nuôi lớn, không biết vì sao, khi được hắn dùng khăn lông mềm nhẹ nhàng chà lau trên lưng mình, Cung Dĩ Mạt lại có chút căng thẳng, bối rối. Thân thể ngưa ngứa mà ngượng ngùng kỳ lạ.....
Như thể nghĩ tới điều gì, nàng không khỏi lắc đầu điên cuồng! Thật là quá cầm thú! Làm sao nàng lại có cái ý niệm như vậy được chứ! Tất cả là do Cung Quyết quá sức yêu nghiệt không phải sao? Lớn lên xinh xẻo đẹp trai như vậy làm gì, định câu dẫn nàng phạm tội hay sao? Hừ, nàng cũng không có "vì sắc quên thân" đâu nha!!!
Cung Dĩ Mạt dứt khoát bắt lấy cánh tay Cung Quyết. "Đệ cũng mệt mỏi rồi, xuống đây ngâm mình một chút đi, không cần chăm sóc ta đâu."
Cung Quyết nghe vậy hai mắt sáng ngời, lập tức đáp ứng.
Thấy hắn sảng khoái như thế, Cung Dĩ Mạt trái lại có chút ảo não, ngay sau đó liền xốc lại tinh thần, dù sao thì hồ cũng lớn như vậy, ngâm cùng thì đã làm sao đâu nào?
Thế là, Cung Dĩ Mạt mở to hai mắt mà nhìn Cung Quyết chậm rãi cởi bỏ đai lưng......cuối cùng, lôi lôi kéo kéo, tất cả quần áo trên người đều tuột xuống, chỉ còn lại một chiếc nội khố!!!
Ối giời ơi! Tổn thọ mười năm!!!
Sao nàng lại cảm thấy lông tơ trên người đều dựng đứng cả lên thế này?!!!! Làm sao nàng lại vừa kích động lại phấn khích thế này cơ chứ!!!!
Cung Quyết nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của nàng, trong lòng nhảy nhót!
Nàng căng thẳng như vậy, chứng tỏ rằng trong lòng nàng cũng có cảm giác với mình phải không? Hắn cảm thấy vô cùng may mắn, may mắn bao nhiêu năm nay không hề buông lỏng tập luyện, mới có thể có được dáng người như bây giờ.
Cung Dĩ Mạt muốn nhắm mắt quay đi, lại cảm thấy làm như vậy quá ra vẻ, mà mở mắt ra nhìn thì mặt quá dày. Chỉ là, Cung Quyết dáng người thật sự rất tốt nha, nàng sao có thể bỏ lỡ "phúc lợi" này được cơ chứ. Cho nên, Cung Dĩ Mạt cứ đơn giản mà mở to mắt ra nhìn, dù sao cũng là hài tử một tay nàng nuôi lớn, từ nhỏ đã nhìn thấy vô số lần còn hiếm lạ gì, lớn lên nhìn một cái thì đã làm sao?
Cũng không biết là vô tình hay cố ý, sau khi xuống nước, Cung Quyết ngay lập tức tiến lại rất gần. Ngay lúc Cung Dĩ Mạt cảm thấy không ổn, đang muốn chạy trốn, thì hắn chậm rãi nói. "Thật tốt, đã lâu rồi không được cùng trò chuyện với Hoàng tỷ."
Có trời mới biết rằng trong lòng hắn không hề nghĩ như vậy. Lúc này, hắn ở cạnh Cung Dĩ Mạt cách chưa đầy một mét. Nghĩ đến cảnh nàng cả người cũng không hề mặc quần áo cùng tắm với mình, một cảm giác kíƈɦ ŧɦíƈɦ tận xương truyền đến da đầu tê dại, cứ thế, cặp mắt hắn từ từ nhuốm lên màu du͙ƈ vọиɠ mãnh liệt, chỉ là, trong màn hơi nước mịt mù, Cung Dĩ Mạt không hề phát hiện thấy!
Cung Dĩ Mạt muốn quên đi cái lại không khí kỳ quái không được tự nhiên này, thế là nàng bắt đầu nghiêm túc nghĩ đề tài nói chuyện phiếm.
"Này, ngày mai Hoàng Đế mở yến tiệc trong cung, ta cùng đi với đệ có được không?"
Cung Quyết cầm cái ly của nàng đổ một chén rượu, nhợt nhạt uống một ngụm, nhàn nhạt nói. " Đi tuyển phi cho đệ sao?"
Cung Dĩ Mạt nghẹn, thấp giọng cãi lại: "Có thể tuyển được sao...."
Cung Quyết nhìn nàng, cười mà không nói.
Bị hắn nhìn chằm chằm như vậy,