"Hiện giờ, Thái Tử ca ca bởi vì nhớ tới tình thân nên mới nhận tội cầu tình, các người liền hùa với nhau hắt bát nước bẩn này có phải hay không?!"
Cung Dĩ Mạt vừa nói, vừa trừng mắt nhìn đám đại thần dưới triều.
Cung Triệt hơi hơi hé miệng, muốn phản bác, hắn không thể nhìn ông ngoại một mình gánh tội thay được! Nếu không, hắn với cầm thú có gì khác nhau đâu? Nhưng hắn vừa định mở miệng, Cung Dĩ Mạt liền trừng mắt nhìn hắn.
"Thái Tử ca ca thực là hồ đồ! Tuy rằng Hữu tướng là nãi nãi của ca ca, huynh quan tâm tất loạn Hoàng muội có thể hiểu được, nhưng Thái Tử ca ca chẳng lẽ không cần Mẫu hậu sao? Huynh có biết, vừa rồi muội đến thỉnh an, Mẫu hậu suýt chút nữa đã tự sát!"
Cung Triệt vừa nghe, hai tay buông thõng bên người khẽ nắm chặt!
"Mẫu hậu!"
Cung Dĩ Mạt lại nói. "May mắn là muội tới kịp thời, nên Mẫu hậu đã không xảy ra việc gì."
Nghe được Hoàng Hậu muốn tự sát, có người cười khẩy nói. "Đây là rõ ràng là vì sự tình bại lộ, Hoàng Hậu sợ tội muốn tự sát để lấp liếm chân tướng! Mong rằng Bệ hạ minh xét!"
Cung Dĩ Mạt nghe vậy, hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, lại vội vàng giải thích với Hoàng Đế.
"Mẫu hậu biết việc này do người của Lưu gia làm, bà cảm thấy hổ thẹn với Phụ hoàng nên mới nghĩ quẩn như vậy. Phụ hoàng, Hoàng Hậu nói với nhi thần, bà quản giáo họ ngoại không nghiêm, sẵn sàng chịu trách phạt. Chỉ là, Thái tử ca ca không hề biết gì về biệc này, mong Phụ hoàng khai ân! Suy ra cùng, Thái tử ca ca cũng có công nhắc nhở, hộ tống giúp đỡ nhi thần, Phụ hoàng không thể trách oan người tốt...."
"Đúng là hàm ngôn!" Có người cả giận nói. "Lần cứu tế này hao tổn biết bao nhiêu của cải, giá trị tuyệt đối không dưới hàng ngàn vạn lượng bạc. Hữu tướng mưu đồ bòn rút của công, dã tâm tầng tầng, đâu thể chỉ có một người đứng ra lo liệu được!"
Cung Dĩ Mạt khẽ mỉm cười, nhưng hai mắt hiện lên hàn quang.
"Vị đại nhân này nói rất đúng!...... Tội tham ô của công này, bản Công chúa cũng rất rõ ràng, thực ra chính là cá lớn nuốt cá bé, tầng lớp phía trên bóc lột tầng lớp phía dưới đi! Nghe nói, việc tham ô vật phẩm cứu tế Tây Châu đã là việc thường lệ, sao có thể để Hữu tướng một mình gánh chịu tội danh của tất cả mọi người đây? Bản Công chúa tuyệt đối không tin sẽ có chuyện đơn giản đến thế. Nếu đã như vậy, chi bằng lật ngược bản án, đem đầu đuôi tất cả ngọn ngành, một lưới tóm gọn cả bầy có được không? "
Lời nói cứng rắn của nàng làm quan viên đang xôn xao lập tức không dám mở miệng, đặc biệt là mấy vị đã từng động tay động chân thu lợi từ vật cứu tế các năm. Nghị đường liền an tĩnh hơn phân nửa!
Hoàng đế nghe nàng thao thao bất tuyệt, lại không nổi giận kêu nàng dừng lại. Điều này làm nàng khẽ thở phào nhẹ nhõm, buông lỏng khẩu khí, tận tình khuyên bảo Thái tử.
" Thái Tử ca ca, sao huynh phải vì nhà ngoại bất trung phạm vào quốc pháp mà tự mình gánh vác lỗi lầm không phải do mình làm vậy chứ?"
Lúc này, Cung Triệt sao có thể không rõ Cung Dĩ Mạt dụng tâm lương khổ. Nhìn nàng vì bênh vực mình mà khẩu chiến với quần thần, Cung Triệt trong lòng ấm áp, nhưng vẫn kiên định quỳ gối.
"Hoàng muội không cần phải nói nhiều nữa, ca ca đã suy nghĩ kĩ càng rồi. Phụ hoàng, nhi thần tự nguyện bãi miễn vị trí Thái tử, mong Phụ hoàng hạ thủ lưu tình với Lưu gia!"
Nói xong, hắn dập đầu thật sâu, mang theo quyết tâm không thể lay chuyển.
Cung Dĩ Mạt tức giận. "Thái Tử ca ca, huynh không lo lắng Mẫu hậu sẽ thương tâm quá độ mà chết sao?"
Nàng tựa hồ đang nghiến răng nghiến lợi, Cung Triệt hiểu ý tứ nàng. Nhưng mà chẳng lẽ vì giữ cái ghế Thái tử của hắn, vì có thể đảm bảo tính mạng của hắn, vì Mẫu hậu hắn có thể sống tốt hơn trong hậu cung tranh đấu tầng tầng mà bảo hắn phải từ bỏ ông ngoại mình ư? Hắn không làm được, thực sự không làm được!
Cung Triệt nhìn Hữu tướng mái đầu điểm bạc đang quỳ bên cạnh mình, hắn thật sự không đành lòng!
Cung Dĩ Mạt chỉ hận rèn thép không thành sắt, đột nhiên hướng về phía Hữu tướng gầm lên một tiếng. "Đều tại ngươi! Tất cả đều tại ngươi! Ngươi hại Mẫu hậu không đủ khổ, còn tới hại Thái Tử ca ca, sao ngươi không lập tức chết đi cho rồi đâu?!"
Một lời làm Hữu tướng đột ngột tỉnh ngộ! Hắn nhìn Cung Dĩ Mạt, thấy rõ biểu tình nghiêm túc trong mắt nàng, liền hiểu ra, nàng thực sự toàn lực ứng phó trợ giúp Thái Tử!
Vậy là đủ rồi!
Hữu tướng mắt lệ ròng ròng, hô to một tiếng. "Điện hạ, là ông ngoại có lỗi với Người!"
Nói xong, liền chạy nhanh đến đập mạnh đầu vào Long trụ ! Máu phun như suối, nhanh chóng nhuộm đỏ một mảng, khắp Nghị viện ồn ào hỗn loạn! Cung Triệt ngây ngẩn cả người, cánh tay vẫn còn đang vươn ra ngăn cản nhưng đã muộn....
Hắn nhìn thân hình ông ngoài nằm trên mặt đất lạnh giá không nhúc nhích, quay đầu lại nhìn Cung Dĩ Mạt, ánh mắt thẳng tắp, lại mang theo một khoảng trống rỗng cùng hàn ý.
"Bệ hạ, Hữu tướng...... đã qua đời!"
Thường Hỉ rất nhanh tiến lên kiểm tra, thương tâm tâu lên Hoàng Đế. Khắp