Sau khi từ biệt, cảm xúc mọi người hiển nhiên đều trở nên trầm mặc. Cung Dĩ Mạt bí ẩn thò tay, rút ra một tập giấy cứng đã chuẩn bị từ trước, cười hì hì.
" Đừng chán nản như vậy chứ, tới đây, ta dạy các ngươi một trò chơi vô cùng thú vị, đảm bảo, không ai có thể cưỡng lại được!"
Nghe thấy lời mời hấp dẫn, lại biết rõ nàng thông minh, láu cá, mọi người liền bỏ tâm trạng nặng nề của mình xuống, sôi nổi xốc lại tinh thần.
Dưới ánh mắt chờ mong của ba thiếu niên vây xung quanh, Cung Dĩ Mạt lần lượt dạy họ chơi tú lơ khơ, đấu địa chủ, phương pháp thập phần mới lạ cùng đa dạng biến hóa, làm bọn họ hoa hết cả mắt. Mà Lý Kha vẫn thản nhiên ngồi một bên đọc sách, làm một mỹ nam tử trầm lặng.
(P/s: tú lơ khơ, đấu địa chủ,v.v: là trò chơi đánh bài đó mn, mình cũng ko rõ bên tq họ gọi mấy trò ù, tiến lên của mình ntn nên hiểu tạm thế nhé :v)
Nhưng đáng giận chính là, khi mấy người chơi trò đấu địa chủ, lúc thi cho vui thì đều là Cung Dĩ Mạt một người toàn thắng, chờ đến lúc vừa thi cược tiền, mấy tiểu tử lại âm thầm liên thủ với nhau, tính toán hóc hiểm, làm Cung Dĩ Mạt cẩu thả ngang tàng thua không còn mảnh giáp.
Nàng sờ từ trên xuống dưới toàn thân không tìm ra được một đồng nào, liền vén rèm hướng về phía trước, kêu to:
" Thái tử ca ca! Thái tử ca ca!"
Nghe thấy thanh âm Cung Dĩ Mạt, Cung Triệt có chút cứng đờ, giãy dụa trong mắt rất sâu. Tuy rằng hắn cực kỳ muốn làm như không nghe thấy tiếp tục đi, nhưng cơ thể lại vô cùng thành thật, bảo mã càng ngày càng chậm, cuối cùng được được xe ngựa đi song song.
" Có việc gì vậy?"
Ngữ khí hắn vẫn cực kỳ ôn nhu, không khác ngày thường, làm Cung Dĩ Mạt cũng không nhận ra điều gì bất thường, liền lắc lắc khuôn mặt nhỏ, nũng nịu nói.
" Thái tử ca ca, mấy người bọn họ hùa vào khi dễ muội, trên người muội bây giờ không còn một đồng nào, có thể mượn của Thái tử ca ca một chút được không?"
Cung Triệt không đổi biểu tình, từ bên hông rút ra một túi tiền to đưa cho nàng.
" Không đủ lại bảo ca đưa thêm cho." Nói xong, dưới chân vỗ nhẹ vào hông ngựa, liền tiến về phía trước.
Cung Dĩ Mạt nhìn theo bóng dáng hắn, cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng nàng không nghĩ nhiều, có lẽ đường dài làm hắn mệt mỏi, cầm túi tiền cười hì hì chui vào xe.
" Ta lại có tiền rồi! Nhiều tiền như này, ta cũng không tin các ngươi sẽ thắng được hết của ta!"
Nàng phấn chấn tráo bài, nhưng Từ Nguyên cùng Ngọc Tử Thanh lại thần bí liếc mắt nhìn nhau một cái, nhỏ giọng bàn tán.
"Các ngươi có cảm thấy mấy hôm nay, Thái Tử có điểm gì quái quái hay không?"
"Một con tam cơ." Cung Dĩ Mạt nhếch miệng bồi thêm một câu. "Làm gì có chỗ nào quái quái." Rõ ràng là một bộ dáng không để tâm.
Từ Nguyên tiếp lời. " Một con cửu.... Rất quái lạ mà! Phải biết rằng, nếu là trước đây, chỉ cần hắn nhìn thấy ngươi ở chung một chỗ với bọn ta, lại còn đánh bài đánh bạc như thế này, chắc chắn sẽ giáo huấn bọn ta." Phải! Chính là giáo huấn bọn họ mà không phải giáo huấn Cung Dĩ Mạt đâu.
" Ai? Là sao?"
Cung Dĩ Mạt ánh mắt sáng lên, đánh hơi được bát quái, bài cũng không thèm đánh nữa, hưng phấn theo chân bọn họ đi hóng chuyện.
" Không phải như thế sao?" Từ Nguyên tiếp tục phân tích. "Trước kia, Thái tử chính là muốn cột ngươi ở bên người, giờ giờ khắc khắc đều phải có ngươi trong mắt đâu, hiện tại, lại có điểm muốn mặc kệ ngươi."
Nghe hắn nói thế, Cung Dĩ Mạt vuốt cằm kinh ngạc nói: "Vậy là ta thất sủng rồi sao?"
Lý Kha vốn dĩ đang ngồi trong góc đọc sách, thấy bọn họ càng nói càng hăng, không khỏi thở dài. "Công chúa, Người đừng chê việc chưa đủ lớn mà đổ dầu vào lửa nữa. Thái tử sao có thể không thèm để ý ngài đâu"
Nhưng Từ Nguyên có chút không phục. "Nhưng sự thật không phải thế sao......"
Cung Dĩ Mạt nhún nhún vai, bày tỏ không sao cả nói. "Được rồi được rồi, đừng lằng nhằng như thế, đánh bài mãi cũng phát chán rồi, chúng ta nói tới chính sự đi!"
Nàng