"Vì sao Điện hạ chỉ thuê nửa ngày? Hai mươi văn tiền, mua cả ngày cũng đủ nhiều rồi."
Cung Triệt lắc đầu. "Hiện giờ, rất nhanh sẽ đến ngày thu hoạch hoa màu, chúng ta không thể làm bá tánh nay no mai đói chỉ vì mải mê lo tu sửa kênh đào được..."
Thái thú nghĩ thầm, thật đúng là ngốc nghếch lắm tiền a, theo như hắn nghĩ, chỉ cần ra lệnh triệu tập, người hưởng ứng sẽ đến nhiều không kể xiết!
Tuy rằng trong lòng hắn không ủng hộ, ngoài miệng vẫn ngọt nhạt lấy lòng. "Thái tử nhân nghĩa. Hạ quan tại đây, thay mặt dân chúng Tinh thành cảm tạ Thái tử thương xót!"
Cung Triệt miễn lễ, lại lệnh cho hắn mau chóng dẫn người tuần tra hai bên bờ sông, xem xét tình huống cụ thể, rồi nhanh chóng trở về báo cáo. Thái thú nhất nhất nhận lệnh, lúc này, Cung Triệt mới xoa ấn đường, có chút mệt mỏi, quay trở về biệt viện.
Khi đi ngang qua tiểu viện nơi Cung Dĩ Mạt ở, hắn dừng chân hồi lâu, do dự, cuối cùng cũng không bước vào.
Nếu đã quyết tâm, cần gì phải thường xuyên gặp mặt cho thêm phiền não đây.
Cung Triệt ánh mắt hiện lên chút đau xót, lập tức quay lưng trở về chỗ của mình.
Mà Cung Dĩ Mạt hiện giờ đang vô cùng bận rộn!!!
Đời trước, nàng đã từng lỡ tay điều chế quá nhiều thuốc nổ, tuy rằng thiếu chút nữa suýt nổ chết nàng, hiện tại, tốt xấu gì cũng được coi là có kinh nghiệm, nàng cẩn thận thêm một chút, sẽ không có gì quá nguy hiểm.
Chỉ là đáng tiếc....Đời trước, tất cả thuốc nổ nàng chế tạo ra đều bị dùng vào việc gϊếŧ người, cho nên, người trực tiếp, hay gián tiếp, chết trong tay nàng nhiều vô số kể, cũng khó trách Cung Triệt nói nàng tâm địa rắn rết, đại họa muôn dân a...
Đem tất cả ý niệm dư thừa bỏ ngoài trí óc, Cung Dĩ Mạt nghiêm túc bắt đầu chế dược. Kỳ thực, niên đại này đã sớm có khái niệm về hỏa dược (thuốc nổ), chỉ là dùng không nhiều lắm. Bọn họ nhiều nhất cũng chỉ là dùng thuốc nổ đen để luyện đan được, hoặc là làm đồ dẫn lửa, pháo hoa các loại, mặc dù trên chiến trường cũng có sử dụng pháo đại bác phát nổ, nhưng lực sát thương không lớn.
Chỉ đến khi Cung Dĩ Mạt bắt đầu chế tạo ra thuốc nổ chân chính, lực sát thương mạnh rung trời mới thực sự làm người ta sợ hãi.
Tính ra, bùn đất cát đá lắng đọng dưới lòng sông đã nhiều năm, nếu chỉ dựa vào nhân lực để nạo vét, cũng không biết phải đào đến bao giờ. Hơn nữa, đất dưới lòng sông đều là do phù sa tạo thành, cấu trúc vốn mềm, xốp lại bị nén ép quá mức trở thành trơ cứng, cho nên, dùng một lượng thuốc nổ vừa đủ, vừa có tác dụng đẩy nhanh quá trình nạo vét, vừa làm tơi đất, quá trình tu sửa sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Trong khi nàng đang khí thế ngất trời, một người lặng lẽ đi đến, ghé vào tai Cung Dĩ Mạt nói nhỏ:
"Công chúa, có thư tín từ Tây Châu tới báo tin!"
Cung Dĩ Mạt hai mắt sáng ngời!
Cung Quyết cuối cùng đã đến được Tây Châu rồi sao? Chỉ là, sao lại tốn thời gian dài như vậy? Thế là, nàng vội vàng mở thư, vừa nhìn thấy, quả nhiên là Cung Quyết tự tay viết cho nàng!
Hắn chính là hài tử mình tự tay nuôi lớn lên, Cung Dĩ Mạt thế nhưng không nghĩ tới, một thời gian dài không nhìn thấy, hóa ra, nàng cũng sẽ có chút tưởng niệm hắn.
(P/s: tưởng niệm: miêu tả tâm trạng nhớ nhung đối với một người, nhưng để giữ không khí cổ trang và hoàn cảnh na n9 chưa chính thức lắm nên mình vẫn giữ nguyên nha mn)
Bức thư này thật ra cũng không có gì mới, xem ra, Trấn Tây Vương giấu rất sát sao, hắn có lẽ vẫn còn chưa biết mình đã xảy ra việc gì. Nhớ đến Cung Quyết thường xuyên mang một bộ dáng nhọc tâm nhọc lòng vì nàng, Cung Dĩ Mạt hì hì cười, cho đến khi, đôi mắt liếc qua hàng chữ cuối cùng trong thư, biểu tình liền trở nên nghiêm túc lại có phần kỳ quái.
Hắn muốn tự tay khống chế chuỗi cửa hàng trong kinh thành? Tây Châu đã xảy ra việc gì sao? Hắn thiếu tiền?
Mà lúc này, Trấn Tây Vương cũng thực khiếp sợ, ông ta nhìn Cung Quyết, nói không ra lời.
" Con nói con muốn giữ khế ước bán thân của các chưởng sự trong kinh thành?"
Khuôn mặt già có chút cổ quái, vốn dĩ, trong khoảng thời gian này, ông vẫn đang bận rộn cứu tế ôn dịch, kết quả, vừa ngơi tay một chút, ngoại tử của ông liền nói tới chuyện này, dường như có chút không tín nhiệm ông, làm lão nhân gia có chút thương tâm.
Cung Quyết ngồi đối diện,