Một bái này, cơ hồ khiến hết thảy đều kinh hãi, trong trí óc không nhịn được nảy ra một suy nghĩ điên rồi.... Công chúa là nhân vật lợi hại như thế nào, thế nhưng cũng bị bức đến nông nỗi này rồi sao?
Cung Dĩ Mạt vẫn dập đầu như cũ, thấp giọng khẩn cầu: " Bảy ngày! Ta chỉ cần bảy ngày là được rồi! Bảy ngày sau, chư vị lập tức khởi hành hồi kinh! Nếu hiện tại chúng ta xuất phát, thì cho dù là đi đường bộ hay đường thủy cũng mất ít nhất là năm sáu ngày đường. Ta có thể lấy danh dự ra đảm bảo, chỉ cần các vị có thể cho ta bảy ngày, ta nhất định có thể giúp mọi người trong vòng mười hai canh giờ đến được kinh thành! Cầu chư vị tin tưởng ta!"
(P/s: mười hai canh giờ = 24 tiếng. 1 canh = 2 tiếng)
" Sao có khả năng đâu?" Lưu Thị lang không tin.
Cung Dĩ Mạt kiên định nhìn hắn: " Trong bảy ngày, ta sẽ đả thông tuyến chính kênh đào, chúng ta sẽ dùng thuyền hồi kinh!"
Tất cả mọi người đều dùng một ánh mắt hoài nghi nhìn Cung Dĩ Mạt. Bọn họ cũng biết tiến độ của Từ Nguyên. Tính từ lần trước hắn gửi thư đến báo cáo, còn nói ít nhất phải cần thêm một tháng nữa, mới có thể hoàn toàn tiếp thông sông Long Đằng, đả thông tuyến đường chính. Hơn nữa, một đường này còn chưa hoàn thành tu sửa, thanh lọc, bởi vì thường xuyên gặp thiên tai, lũ lụt hay gió lớn ngăn trở, cho nên đã nhiều lần phải trì hoãn. Tính ra, kể cả Cung Dĩ Mạt có biện pháp, bảy ngày đả thông kênh đào, cũng không nhất định rằng bọn họ có thể đem thời gian năm ngày đường rút xuống thành một đâu.
Cung Dĩ Mạt không có cách nào giải thích, chỉ có thể liên tiếp lặp lại: "Thỉnh chư vị tin tưởng ta! Ta nhất định sẽ không làm mọi người thất vọng! Cung Dĩ Mạt ta nói là làm, thỉnh chư vị tin tưởng ta!"
Nàng khẳng định chắc nịch, từng câu từng chữ đều nhất nhất kiên định, biểu tình khẩn thiết, khiến người ta không đành lòng, rốt cuộc vẫn là nhớ tới vị tiểu Công chúa này năng lực phi thường, có thể san hồ dời núi, người người kinh ngạc, biết đâu, nàng thật sự có năng lực thần thông phi phàm thì sao?
Hơn nữa, bọn họ chỉ là chờ bảy ngày, Công chúa đã đảm bảo, có thể đưa bọn họ hồi kinh trong vòng một ngày. Bọn họ đã kháng chỉ một lần....Vậy thì, tiếp tục kháng chỉ thêm một lần nữa đi!
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, tuy không nói ra nhưng rốt cuộc cũng đã đồng lòng chấp thuận. Lưu Thị lang hai tay nâng Cung Dĩ Mạt đứng dậy, hắn thấp giọng thở dài.
" Chúng thần ngu muội, xin giao hết thảy tính mạng trong tay Công chúa! Mong Công chúa nói được làm được!"
Cung Dĩ Mạt nhoẻn miệng cười, tươi tắn như ánh bình minh trong đêm tối.
Nàng cảm kích khom lưng bái tạ. " Nếu đã như vậy, ta xin đi trước lo liệu mọi việc. Thái tử ca ca hiện giờ còn trong cơn nguy kịch, không rõ sống chết, thỉnh chư vị hết lòng chăm sóc! Ta đảm bảo, sau bảy ngày sẽ dùng thuyền lớn tới đón chư vị hồi kinh!"
"Chúng thần vâng mệnh!"
Cung Dĩ Mạt không dám trì hoãn, lập tức quay người rời đi.
Nàng vừa đi, những người khác cũng không còn tâm trí mà yên ổn thực hiện nhiệm vụ. Cũng may cho bọn họ, tuyến đường chính đã tu sửa ổn thỏa tới sông Hoài, chỉ còn một bước xây dựng đê đập hai bên sông, hiện tại, chỉ hy vọng Công chúa thật sự có thể sáng tạo nên kỳ tích, trong bảy ngày đả thông kênh đào...
Ngày hôm sau, mặt trời lên cao đến đỉnh đầu, rất nhiều dân chúng vẫn không thấy Cung Dĩ Mạt cùng Cung Triệt xuất hiện, liền sinh lòng hiếu kỳ mà dò hỏi....Phải biết rằng, theo thường lệ, hai người này mặt trời chưa lên đã xuất hiện rồi a~
Giám sát công trình Lý chưởng sự thở dài một tiếng, hắn hiện giờ đúng là tâm tình phiền muộn, lại nghe được có người dò hỏi không tha, liền đem đầu đuôi sự việc ra kể không sót chút gì, lại không nghĩ tới, dân chúng phản ứng thập phần mãnh liệt!
" Hoàng Đế sao có thể vô lý như vậy được? Thái tử là người tốt, sao có thể mang tâm làm phản?"
" Hẳn là tin vào lời gièm pha rồi.... Mấy năm nay, kinh thành còn thiếu náo nhiệt sao? Hoàng tử với Hoàng tử tranh quyền đoạt vị, đều đã là đấu đá đỏ cả mắt rồi!"
" Đáng thương cho Thái tử Điện hạ bệnh tình nguy kịch....Lại phải chịu bôi nhọ như thế này..."
Mà đương lúc Lý chưởng sự nói đến việc Cung Dĩ Mạt hứa hẹn trong bảy ngày có thể thần kỳ thông thiên nam bắc, chung quanh nông công đang bàn tán xôn xao, lại không có một ai đứng ra phản bác. Lý chưởng sự cảm thấy thực kỳ quái, vì sao tất cả bọn họ đều cảm thấy không có khả năng, mà dân chúng lại có thể phản ứng bình tĩnh như vậy đâu?
Lúc này, một hán tử vạm vỡ vai khiêng một cái cuốc lớn cao giọng nói: " Nếu là người khác nói, ta nhất định sẽ không tin. Nhưng nếu là tiểu cô nương kia, thì dù nàng nói muốn đem trời chọc thành cái sọt, Đại Ngưu ta nhất quyết tin tưởng nàng!"
Càng kỳ lạ hơn chính là, mấy người xung quanh nghe xong cũng sôi nổi gật đầu đồng tình. Ngắn ngủi mới hơn một năm, thế nhưng, Cung Dĩ Mạt lập nên kỳ tích đã quá nhiều, bọn họ phần lớn đều là những người chịu ân huệ của nàng, cũng vô cùng thật tình thật dạ cho rằng vị tiểu cô nương kia thực sự bất phàm!
Lý chưởng sự nghe bọn họ nói, trong lòng không khỏi thở dài: "Đúng vậy, là bọn ta đui mù rồi, có sự tình nào nàng không giải quyết được đâu?"
Nói rồi, hứng thú nổi lên, thế nhưng lại đem