Trọng Sinh Bá Sủng: Nhiếp Chính Vương Quá Mạnh Mẽ

Thiên tu kênh đào


trước sau

Umi đã quay lại với mn rồi đây (⌒▽⌒)Hiện nay, Umi cũng đã thấy đã có vài nhà đăng cv của bộ này, thậm chí đã có bn edit bộ này. Mn sẽ không vì Umi vừa lười vừa chậm mà bỏ đi Umi đi nhà khác đó chứ (ಥ﹏ಥ) Umi hứa sẽ ngoan hơn mà.

P/s: Umi đã phát hiện ra kênh truyenkull.com đăng tải toàn bộ bản edit của Umi lên page mà không hề xin phép hay dẫn đường link. Mặc dù có ghi tên edit và toàn bộ phần miêu tả, nhưng vẫn làm Umi cảm thấy không thoải mái. Umi xin nhắc lại, Umi chỉ đồng ý và đăng sp của mình lên trang truyenwiki1.com cá nhân và chưa có thông tin gì thêm cho việc sẽ xuất hiện những trang mới của bản thân. Bất kì ai muốn edit cùng bộ Umi ko có ý kiến, nhưng re-up xin vui lòng xin phép qua Umi. Mik ko muốn phải làm đến bước lập pass để đọc truyện đâu.

-------------------------------------------------------------

Kỳ tích nhiều không kể xiết, mọi người càng ngày càng quan tâm xem, vị Công chúa này có thể thật sự làm được như lời nàng nói, trong bảy ngày đả thông nam bắc được hay không?

Nếu thật sự thành công như vậy, thì đây quả thực là một sự kiện vĩ đại, đủ để lưu danh thiên cổ?

Đồng thời, bọn họ lại càng thêm lo lắng, một vị Công chúa vì nước vì dân như vậy, nếu như kháng chỉ bị Hoàng Đế chém đầu, đó mới thật sự là tổn thất lớn của thiên hạ a!

Trong lúc đó, Cung Dĩ Mạt dành thời gian cả hai ngày, không ngủ không nghỉ, ngày đêm nghiên cứu sơ đồ thủy lộ kênh đào, sau đó, nhanh chóng đi tới chỗ của Từ Nguyên!

----------------------

Lúc này, Từ Nguyên cũng chưa ngủ, đang ngồi trước bàn đấu tranh tư tưởng dữ dội, thấy Cung Dĩ Mạt đột ngột xông tới, hắn còn xoa xoa đôi mắt, cho rằng bản thân mình đang nằm mơ.

"Công chúa! Sao Người lại tới đây?" Nói xong, biểu tình hắn đột nhiên trở nên cổ quái. "Đã xảy ra việc gì ?"

Lời nói khẳng định, giống như đã biết rõ nhất định sẽ xảy ra việc gì.

Cung Dĩ Mạt cả người vốn dĩ mệt mỏi đến cực điểm, nhưng nghe thấy những lời này, theo bản năng liền nhíu mày. "Ngươi đã biết gì rồi?"

Từ Nguyên bị nàng hỏi đến ngẩn người, trên mặt xuất hiện vẻ ảo não.

"Hai ngày trước....Lý Kha đi ngang qua đây..."

Cung Dĩ Mạt vốn đã chuẩn bị thật tốt tâm lý, nhưng nghe được những lời này, vẫn nhịn không được mà cảm thấy choáng váng.

Không việc gì, nàng chỉ là quá mệt mỏi mà thôi.....

Thấy nàng sắc mặt tái nhợt, Từ Nguyên không đành lòng: "Công chúa không cần quá thương tâm...."

Nói xong, hắn biểu tình thập phần phẫn nộ.

"Tất cả chúng ta đều không nghĩ đến Lý Kha lại là loại người như vậy. Vì dã tâm, hắn lại có thể không cần đến bằng hữu huynh đệ, mật báo cho Hoàng Đế! Hai ngày trước hắn phụng mệnh hồi kinh, vì có Thánh chỉ của Hoàng thương, ta không thể cản hắn, nếu không, ta thật sự muốn đem hắn ra hỏi tội một lần!"

"Không cần nhiều lời..."

Cung Dĩ Mạt lúc này tuy rằng mỏi mệt, nhưng trong lòng lại rất rõ ràng. Lý Kha tất nhiên đã hướng về phía Long Quý phi, không chỉ xuống tay với Thái tử, mà còn bán đứng nàng. Khó trách, Hoàng Đế lại hạ chỉ liên tiếp như vậy. Hắn có thể đã không biết, hoặc cũng có khả năng đã biết rõ Cung Triệt bị ám sát, nhưng vẫn không thắng nổi mị hoặc, ham muốn nắm giữ đồ vật trong tay nàng!

Hoặc là, đã xảy ra việc gì đó, không thể không cần đến hỏa dược!!!

Cung Dĩ Mạt nhắm mắt hồi lâu, khi mở mắt ra, hai mắt tràn đầy quyết tuyệt (quyết liệt + tuyệt đối)

" Hiện giờ, Hoàng Đế muốn Thái tử hồi kinh, thế nhưng, Thái tử bị ám sát, tính mệnh nguy kịch, cho nên không thể phụng mệnh thánh ý. Ta muốn trong vòng bảy ngày, đả thông thủy lộ, để Thái tử dùng thuyền hồi kinh, nếu không, cực khổ đường dài, Thái tử chắc chắn phải bỏ mạng giữa đường, không đặt nổi một chân lên kinh thành nửa bước."

Từ Nguyên vô cùng khó xử: "Thật đúng là không biết làm sao cho phải. Ta cũng đã thu được ý chỉ, muốn lập tức hồi kinh phụng mệnh.....Hơn nữa, trong vòng bảy ngày đả thông thủy lộ là điều không thể, Công chúa hà tất phải uổng phí sức lực."

Cung Dĩ Mạt sâu kín nhìn hắn: " Có uổng phí sức lực hay không, sau này ngươi sẽ biết....Thôi, ngươi cứ quay về trước đi vậy, nhưng nhân mã cần phải lưu lại nơi này, để ta sai sử!"

Từ Nguyên ngây ra một lúc, rất là bối rối nói: "Nhưng, hôm nay ta đã thông báo với nông công, cho bọn họ nghỉ ngơi, không cần phải đến nữa."

Cung Dĩ Mạt khẽ nhíu mày, rất nhanh lại hòa hoãn: " Không sao, việc này ta sẽ lo liệu, ngươi chỉ cần đem lệnh bài Thái tử đưa cho ta, sau đó quay về đi thôi!"

Từ Nguyên gật đầu: "Ngươi yên tâm, sau khi hồi kinh, ta nhất định sẽ liên lạc với bằng hữu, cầu tình cho các người."

" Không cần đâu!" Cung Dĩ Mạt lắc đầu. " Ngươi chỉ cần bẩm báo cho Hoàng Đế, rằng: Thái tử bị ám sát, nguy kịch đến tính mạng là được rồi." Ngoài chuyện đó ra, nhiều lời để mà làm gì?

Từ Nguyên trong lòng bi ai, đả kích liên tiếp những ngày gần đây làm lòng hắn tràn ngập tức giận cùng thất bại!

Vốn dĩ hắn đã sắp lập nên đại công, làm rạng danh gia tộc, tốn hơn một năm trời ròng rã vất vả ngày đêm để trùng tu kênh đào, hao tâm tốn sức! Vậy mà, chỉ vì Lý Kha âm thầm mật báo, toàn bộ tâm huyết của bao nhiêu con người đều trực tiếp đổ thẳng xuống sông xuống bể, Thái tử bị ám sát, Công chúa lâm vào khốn cùng! Công trình vĩ đại tạo phúc cho con dân Đại Dục cứ như vậy mà mắc cạn, mà hết thảy này đây, suy cho cùng cũng chỉ là vì Hoàng tử tranh đấu, suy cho cùng cũng chỉ vì cái vị trí kia!

Với tính cách thường ngày của Hoàng Đế, nhất định sẽ không để tình huống này phát sinh, thế nhưng, hiện giờ, trong tay Cung Dĩ Mạt cố tình lại có thứ Hoàng Đế đỏ mắt tìm kiếm, cố tình lại có người ở bên tai Ngài quạt gió thổi lửa, dùng đó làm mồi dụ hoặc Hoàng Đế, mới tạo ra hoàn cảnh như thế này!

Những người đó thật sự quá ích kỷ, lòng dạ cũng quá độc ác rồi!

Cung Dĩ Mạt tuy không phải người sẽ chịu khi dễ, nhưng tiểu

nữ hài như nàng, còn có thể nghiêng trời lật đất đến thế nào được chứ?

-------------------------------

Cáo biệt Từ Nguyên, Cung Dĩ Mạt cũng không có thời gian để nghỉ ngơi, mà một đường chạy như bay đến công trường tu kênh đào gần đó. Đoạn kênh này vốn dĩ chính là một khúc sông nhân tạo, do người khơi đào trên đất bằng rồi dẫn nước qua, so với giai đoạn phải vật lộn trong bùn lầy để nạo vét thì đơn giản hơn rất nhiều. Từ Nguyên tay chân nhanh nhẹn, tốc độ tiến hành rất mau, cứ theo tiến độ này, chưa đầy một tháng, bọn họ đã có thể đào đến kinh thành.....

Cung Dĩ Mạt đứng ở bờ bắc công trình nhìn lại, trước mắt là một khoảng đất vô cùng lớn bị khoét sâu xuống dưới mặt đất, khắp nơi đất đá hỗn loạn, thế nhưng đã có thể nhìn ra được hình dáng của con đường tròn trịa chạy thẳng tới phương xa, chỉ cần tiếp tục đào dọc theo hướng này, rất nhanh sẽ liên thông được với con sông Đằng Hà ở kinh thành, rất nhanh.....

Chỉ đơn giản một chút xíu như vậy nữa thôi.....

Cung Dĩ Mạt không còn muốn suy nghĩ gì thêm nữa. Thân ảnh nhỏ bé quỷ mị nhanh chóng hướng thẳng về phía bắc, cứ cách một đoạn, nàng lại dừng lại mai phục, quan sát xung quanh thật lâu, rồi mới tiếp tục tiến về phía trước. Cứ như vậy, một đêm không ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, thành trấn cùng thôn trang xung quanh công trường kênh đào liên tiếp bị những tiếng nổ mạnh làm bừng tỉnh!

Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Thanh âm kia kinh thiên động địa, vang trời dậy đất, cơ hồ nhà cửa cây cối đều bị nhảy dựng lên!

Trời mới lờ mờ sáng, không gió không mưa, thế nhưng thanh âm đáng sợ kia lại nổ ra liên tiếp, như sấm như sét, rạch ngang đất trời, không ngừng không nghỉ! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Là Sơn Thần tức giận? Hay là Địa Long xoay người?!

Những thôn dân ở gần đó đều bị tiếng nổ rung trời này dọa đến ba hồn bảy vía đều bay đi mất, mặt chưa kịp rửa, chân chưa đi giày, y phục cũng không kịp thay đã hốt hoảng chạy ra ngoài, hướng về nơi phát ra thanh âm đáng sợ kia mà quỳ lạy, bái tạ van xin không ngừng. Mà những nông công, nghe được tiếng nổ mạnh là từ hướng công trường tu đào đường sông kia truyền đến, liền vội vàng kiêng cuốc, xẻng, gậy gộc chạy qua, thực mau, đã có rất nhiều người tụ tập đến.

Là ông trời tức giận, giáng sấm sét xuống trừng phạt sao?

Cũng có rất nhiều người nhát gan, không kịp suy nghĩ đã nhanh chóng thu thập tay nải chạy trốn khỏi nơi này, chỉ sợ chậm thêm một chút sẽ lọt vào thiên uy hủy thiên diệt địa!

Thế nhưng, chỉ trong chốc lát, tiếng nổ kia đã ngừng, không nghe dấu vết, mà không ít người mạnh dạn tiếp cận, lại chỉ thấy bụi bay đầy trời, khắp nơi đều là mùi đặc trung của hỏa dược. Chẳng có lẽ, động tĩnh vừa rồi, là có người ở đây châm pháo hoa không thành sao?

(P/s: mn đừng ngạc nhiên là người dân có thể nhận biết được mùi thuốc nổ nhé. Thuốc nổ đã có từ trước và được dùng khá phổ biến, nhưng sức nổ yếu, chỉ dùng cho những hđ nhỏ, không đáng kể như pháo hoa, đốt bếp, những chap trc đã đề cập đến r. Còn thuốc nổ của Mạt tỷ nhà ta, chủ yếu vẫn có những thành phần và mùi vị như vậy, nhưng sức công phá mạnh hơn rất nhiều)

Mà chờ đến khi bụi mù tan đi, không ít người đều phát ra tiếng kinh hô!

Bởi vì, khoảnh đất bọn họ hôm qua mới đào được một phần tư, hôm nay đã được tạc thành một con đường dài tít tắp! Thật sự là một con đường!

Từng cái hố nhỏ mỗi người bọn họ ngày hôm qua còn đổ mồ hôi mà đào ra, hôm nay, đã được một sức mạnh phi thường nào đó khai tạc, không chỉ rộng ra thêm mấy phần, không chỉ nối liền với nhau thành một dải, mà còn kéo dài đến không thấy điểm cuối, không gọi là đường thì phải gọi là gì?! Không chỉ có vậy, mà những tảng đá, gốc cây đại thụ khó nhằn, nay cũng đã bị nghiền nát thành vụn, thật giống như ông trời thương tình giáng lôi thần xuống, trợ giúp bọn họ tu kênh đào vậy!

" Thiên tu kênh đào! Ông trời hiển linh!"

Không biết là ai bắt đầu, thế nhưng, người nọ nối người kia, lần lượt quỳ gối hạ bái, trong miệng không ngừng hô to:

" Thiên tu kênh đào! Ông trời hiển linh!"

Thanh âm bọn họ thật sư rất lớn, làm cho không ít những thôn dân vốn đang sợ hãi bị hấp dẫn lại đây, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, không khỏi chấn động!

Đối với những lực lượng thần bí không thể biết đến, bọn họ không thể phản kháng cùng chống cự, không khỏi sợ hãi cùng thuần phục, lũ lượt kéo nhau quỳ lạy khấu đầu!

Thiên tu kênh đào a! Này rõ ràng đã chứng minh, kênh đào này là được ông trời tán thành, là ông trời cố ý báo mộng cho Thái tử, cho nên, Thái tử mới có thể tới tu kênh đào. Đây hết thảy là ý chỉ của trời cao a!

Thực mau, bên bờ sông tập hợp đến bảy, tám vạn người, hơn nữa, còn có xu hướng tăng nhanh hơn nữa.

Nếu như là ý chỉ của trời cao giáng xuống, phàm nhân như bọn họ, sao đạo lý vi phạm được đây? Ngay cả quan lại địa phương cũng thu được tin tức, vội vàng tới rồi, nhìn thấy cảnh trượng chấn động như vậy, không nói hai lời liền lập tức quỳ xuống, không dám có một tia bất kính!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện