Khi bụi mù hoàn toàn tan đi, mới vửa rồi nhiều người chỉ là nhìn thoáng qua, không dám ngẩng đầu lên xem, đến lúc này mới phát hiện, ở cự thạch bên đường sông đối diện bọn họ, thế nhưng có một tiểu nữ hài.
(P/s: cự thạch: đá lớn, tảng đá lớn.)
Nàng lấy kiếm cắm chặt vào cự thạch, đầu gối lên thân kiếm, hai mắt nhắm nghiền như đang chìm trong giấc ngủ say, tựa hồ tiếng nổ ầm ĩ rung trời vừa rồi cũng không hề đả động đến nàng. Nàng đột nhiên xuất hiện giữa chấn động ngang trời trước mặt thế nhân, vẻ thần bí kì quái làm người ta không ngừng được sợ hãi!
Người tới càng lúc càng nhiều, mặt trời cũng từ từ tỉnh giấc.
Thái thú địa phương cảm thấy nữ hài trước mắt hình như đã gặp qua ở đâu, nhưng bởi vì cảnh tượng chấn động trước mắt làm hai chân hắn vẫn còn run rẩy, cho nên, thật lâu vẫn không thể đứng dậy.
Khi ánh mặt trời đầu tiên ló ra từ phía chân trời chiếu lên người nàng, lông mi của tiểu nữ hài xinh đẹp như tiền đồng kia khẽ giật giật.
Mọi người xung quanh trong một khoảnh khắc khẽ nín thở, hết thảy đều an tĩnh mà cẩn thận quỳ trên mặt đất, tựa như đang sợ sẽ đánh thức nàng.
Cuối cùng, Cung Dĩ Mạt khẽ mở mắt.
Nhìn thấy trước mặt đột nhiên xuất hiện nhiều người như vậy, nàng thế nhưng lại không hề tỏ ra kinh ngạc, đôi mắt đen láy bình tĩnh đảo qua, có bao nhiêu người trong lòng nàng đại khái hiểu rõ.
Lúc này, nàng từ trong lồng ngực lấy ra một khối kim bài, đó là Thái tử điều lệnh mà Tự Nguyên giao cho nàng, từ hôm nay trở đi, quan dân binh mã, sẽ do nàng sai phái!
Không ít người nhìn lệnh bài trong tay nàng có chút kinh ngạc, đó không phải là Thái tử điều lệnh sao, không phải nó nên nằm trong tay Từ Chưởng giám sao, vì cái gì lại ở trong tay tiểu cô nương này?
(P/s: Chưởng giám: là một vị trí, chức quan giám sát, quản lý và điều hành công trường. Từ Chưởng giám là Chưởng giám họ Từ, ý chỉ Từ Nguyên.)
" Chư vị đã nghe thấy câu này hay chưa?"
Cung Dĩ Mạt nhẹ nhàng mở miệng, bởi vì nàng dùng nội lực truyền thanh, cho nên, dù thanh âm không lớn, nhưng mỗi câu mỗi chữ lại phảng phất vang bên tai từng người, rõ ràng mà rành mạch.
Dân công có chút phát lặng, bọn họ không dám xác định, tiểu cô nương kỳ quái mà thần bí trước mắt, có phải là thần tiên trời cao ban xuống hay không?!
Nhưng không đợi cho đối phương kịp phục hồi tinh thần, Cung Dĩ Mạt lại tiếp tục mở miệng.
Nàng câu môi cười, vẻ mặt trào phúng mà tà khí. Biểu tình khinh thường rõ ràng nhường vậy, lại xuất hiện trên mặt một cô nương ước chừng mới mười tuổi, làm người người đối mặt đều cảm thấy không khỏe, cứ thế, cái loại cảm giác e dè, quái dị càng thêm mãnh liệt.
" Tu kênh đào giả......Long trạch thiên hạ!"
Chỉ một lời này của nàng, đã kéo hồn của bao nhiêu con người quay về với thực tại. Lời bàn tán sôi nổi vang lên không dứt rồi cũng nhanh chóng biến mất không dấu vết. Cũng không kỳ lạ gì, bọn họ nơi này cách kinh thành đã không còn xa, cho nên, có những lời không thể tùy tiện nói. Mấy ngày hôm trước, chính vì những lời này, mà một người nhiều lời truyền tán, đã bị Từ Chưởng giám đánh bốn mươi trượng, thịt nát xương tan. Từ Chưởng giam còn nói, nếu còn nghe thấy ai vo ve nghị luận việc này, dù thật hay giả, sẽ lập tức huyết tế kênh đào, cho nên thôn dân quanh đây, không ai dám nhiều lời.
Nhưng ở đời, càng không dám nói rõ, thì càng không chứng minh rằng sẽ không lén nói qua, càng cấm lại càng hào hứng. Cho nên, Cung Dĩ Mạt vừa nói, bọn họ phản ứng lớn như vậy, có thể thấy được, lòng dân, càng áp chế, sẽ càng âm thầm truyền bá ngày càng nghiêm trọng.
Cung Dĩ Mạt đứng dậy, hiên ngang ngạo nghễ trên cự thạnh, từ trên cao nhìn xuống mọi người.
" Tu kênh đào giả, long trạch thiên hạ!" Nàng cười to. " Mấy ngày trước, ông trời khiến cho Thái tử đào nên đỉnh quý, vốn là điềm lành, vốn là ý trời!"
" Là ông trời mượn tay Thái tử ca ngợi Đế vương, đại tu kênh đào, long trạch thiên hạ! Đáng tiếc......" Cung Dĩ Mạt thở dài một tiếng. " Đáng tiếc Thái tử lại vì như vậy mà bị kẻ ác tâm bôi nhọ, nói rằng Thái tử có ý làm phản. Hiện giờ, Thái tử bị hành thích mà nguy nan sớm tối, cố tình Bệ Hạ lại hạ chỉ hồi kinh. Thái tử bị thương không chịu nổi nỗi khổ đường dài, liền gánh trên lưng tội danh kháng chỉ, lùi lại thời gian khởi hành. Kênh đào chỉ còn hơn một tháng nữa là có thể hoàn thành cũng bởi vì vậy mà trì hoãn vô thời hạn, làm cho ông trời giận dữ!"
Cung Dĩ Mạt chỉ vào "con đường" dài rộng mênh mông trước mắt, cười nói: "Cho nên, ông trời giáng xuống sấm sét, là thiên tu kênh đào! Đây chính là minh chứng rõ nhất!"
" Thái tử vô tội! Kênh đào cũng nhất định phải hoàn thành! Thái tử thân mang thương tích không thể đi ngựa xe, chỉ có thể dùng đường thủy, cho nên, sáng sớm hôm nay, trời giáng một trấn sấm sét xuống mở đường! Đây đều là ý tứ của ông trời! Không chỉ trợ giúp phàm nhân chúng ta một tay, mà còn là hy vọng Thái tử có thể mau chóng hồi kinh rửa sạch oan khuất! Hiện tại, trời đã mở đường, tại đây, ta phụng mệnh Thái tử lệnh cho chư vị tiếp tục mở đường, dùng thời gian bảy ngày, đả thông kênh đào! Chư vị có nguyện ý thuận theo thiên mệnh?!"
Lời nàng nói, từng câu từng chữ đều rành mạch vang bên