Chỉ là cô im lặng càng lâu thì người đàn ông càng căng thẳng, khiến cô không hiểu mà ác ý muốn tiếp tục im lặng.
Cô lại có chút tò mò, không rõ anh đang sợ cái gì.
Sợ cô giận?
Có vẻ không giống.
Làm cái chuyện này, dù có dùng bao cũng chưa chắc triệt để an toàn bởi vì bao cũng có thể rách, có thể lủng.
Nếu đều có thể thì cô đương nhiên phải nghĩ đến nó rồi.
Chẳng lẽ...
"Nhiên à..."
Sao em không nói gì hết vậy!!!
Hạ Nhiên lại có thể bổ não ra được câu phía sau này của anh, tự nhiên có chút muốn cười.
"Anh không thích baby?"
Cô thăm dò hỏi.
Giọng của cô rất bình tĩnh, bình tĩnh đến không cso cảm xúc luôn.
Điều đó khiến cho người đàn ông không đoán được tâm tình của cô lúc này, có hơi luống cuống.
Chỉ là anh vẫn nhớ trả lời cô.
"Không có không thích."
Hạ Nhiên có hơi thở phào khi nghe lời này.
"Chỉ là..."
Rồi lại căng thẳng khi nghe câu này.
Sau đó là tức giận người đàn ông này sao cứ ấp úng mãi như thế.
"Em có thích không?"
Lúc người đàn ông nói ra câu này, Hạ Nhiên rõ ràng nghe thấy anh nuốt nước miếng.
Rồi cô ồ lên trong lòng.
Thì ra là sợ cô không thích.
Sau đó cô lại xì một tiếng.
Đã muốn lăn giường với anh không dưới chục lần, còn sợ cô không thích? Có lần nào cô đã nhắc nhở anh nên dùng bao chưa? Toàn anh thân sĩ dùng không đó.
Trước đây cô còn nghĩ nếu mà có rồi, anh lại không cần cô sẽ mang đứa nhỏ bỏ trốn à.
Nhưng mà người đàn ông này hành vi thật sự có chút đáng yêu.
Khiến cô không nhịn được muốn trêu chọc.
"Không thích thì...!Có thể bỏ nó không?"
Người đàn ông khựng hẳn lại, không nhúc nhích nữa.
Anh hoảng sợ nhìn cô gái nhỏ trong ngực.
Thế mà lại nhìn thấy nụ cười bên khóe miệng cô khiến anh ngẩn ngơ.
"Nhiên à..."
Giọng người đàn ông có chút khô khốc.
"Em đùa như vậy là muốn giày vò tôi sao..."
Tốt nhất chỉ là trêu đùa anh thôi, đừng có làm thật.
"Ai bảo anh hỏi."
Cô hớn hở nói.
"Không phải tôi sợ đến lúc đó em sẽ...!Sẽ nghĩ quẩn sao? Chẳng bằng bây giờ tôi nhắc nhở em..."
Người đàn ông có chút ủy khuất nói, vừa siết chặt thân hình cô trong lòng, giống như sợ cô sẽ chạy mất.
"Anh không sợ em nghe rồi sẽ chờ mong, lỡ mà không có sẽ thất vọng à?"
Hạ Nhiên đúng lý hợp tình nói.
"Nếu vậy lần sau tôi sẽ cố gắng hơn...!Ui!"
Người đàn ông bị cô đập cho một cái, không đau không ngứa lại giả bộ kêu lên.
Có điều khóe môi nhếch cao đã bại lộ tâm tình của anh lúc này.
"Không có lần sau."
Hạ Nhiên cảnh cáo.
Lại thấy như thế chưa đủ mà nói thêm: "Nếu có lần sau anh tự đi mà giải quyết, hoặc là kiếm người khác giúp anh đi."
"Sao có thể?"
Người đàn ông lập tức thốt lên.
"Nhiên à!"
Người đàn ông nắm mặt cô lên hôn cái chóc lên môi cô, trịnh trọng nói: "Tôi dù bị cô ta hạ thuốc cũng không có thuận theo mà nhảy núi.
Sao có thể đi tìm người khác!"
"Tôi dù chết cũng không tìm người khác, chỉ tìm em!"
Anh múc mạnh lên đôi môi cô, nghiêm nghị phán.
"Mà sao em lại ở đó vậy?"
Ricard bỗng nhiên nhớ ra chuyện này, nghi vấn hỏi.
"Em đi hóng gió lúc anh nhảy với cô ta.
Em nào biết anh nói chuyện một hồi lại đánh nhau..."
Hạ Nhiên nói đến đây cũng nghi ngờ mà nhìn anh: "Tại sao anh lại bị chuốt thuốc vậy?"
Điều này thật sự khiến cô khó hiểu lắm.
Người đàn ông nghe cô nói xong thì có phần chột dạ, đồng thời có một chút mất mặt.
Hạ Nhiên nhìn anh như vậy, trước là càng thêm tò mò, sau là ngờ vực khó lường.
Còn có dự cảm bất thường...
Chẳng lẽ...
Nhưng sao có thể?
Ricard nhìn cô gái nhỏ cúi đầu trầm tư, trong lòng càng thêm không xong.
Bỗng nhiên cô gái nhỏ ngẩng đầu nắm cằm anh hôn lên.
Không chỉ hôn, cô còn đưa đầu lưỡi vào miệng anh lướt một vòng, sau đó trước khi anh phản ứng mà lùi về.
"Là vầy phải không?"
Người đàn ông còn chưa kịp tiếc nuối vì lần đầu tiên được cô gái nhỏ chủ động hôn còn chưa hôn đủ, tư vị chưa cảm nhận đủ đã bị lời này dọa cho hết hồn.
"Hừ!"
Hạ Nhiên chỉ cần nhìn vẻ mặt của anh là đủ hiểu rồi.
Cô lạnh lùng quay đầu đi.
"Cô bé! Em..."
Ricard cứng họng không nói nên lời.
"Em nghĩ tôi muốn à..."
Người đàn ông ủy khuất ỉu xìu rầu rỉ nói.
"Không."
Lại nghe cô gái nhỏ đáp lời.
Ricard không theo kịp diễn biến tâm trạng của cô, biểu