---•---
Khi Tống Ngọc Trạch cầm giấy hôn thú có tên của hai người, vẻ mặt của y vẫn còn đang trong trạng thái mờ mịt.
Mà Tống Trấn thì lại cười cười lập tức bế Tống Ngọc Trạch lên hôn.
Nước X là một quốc gia nhiệt tình, mọi người xung quanh đều nở nụ cười thiện ý, thậm chí còn có tiếng huýt sáo và tiếng vỗ tay vang lên.
Tống Ngọc Trạch đã hoàn toàn ngây ngốc, ngơ ngác cầm giấy hôn thú, ôm cổ Tống Trấn hỏi: "Chúng ta đã kết hôn rồi sao?"
Tống Trấn cười cười, thâm tình nhìn y: "Đúng vậy bảo bối, bây giờ con là vợ của ta."
Tống Ngọc Trạch vươn tay sờ mặt Tống Trấn, nhíu mày hỏi: "Có phải tôi đang nằm mơ không?"
Tống Trấn cười ha ha, thả Tống Ngọc Trạch xuống, nắm tay dẫn y ra ngoài.
Tia nắng ở bên ngoài đang độ vừa lúc, đưa mắt nhìn ra chính là một vùng biển màu lam đậm vô tận đẹp đến cực điểm. Gió biển hòa với hương hoa nhàn nhạt thổi vào từ chính diện.
Nghe nói đảo XX của nước X là nơi thích hợp để du lịch nhất trên thế giới, phong cảnh ở đây trống trải đẹp đẽ, khí hậu hợp với lòng người, sắc thái thiên nhiên đẹp nhất cũng đều dừng lại ở nơi đây.
Mọi người qua lại trên đường đều ăn mặc phong phanh, phơi ra màu da khỏe mạnh của người ngoại quốc. Thoạt nhìn bọn họ trông thật hạnh phúc, trên mặt của người nào cũng đều mang theo tươi cười.
Tống Ngọc Trạch đứng trước cửa nhìn biển rộng mênh mông bát ngát rồi phát ngốc, bên tai là từng trận tiếng sóng vang lên, còn có đủ loại ngữ điệu của người ngoại quốc.
Hiện tại y vẫn chưa phục hồi tinh thần được, tại sao khi ngủ một giấc dậy mà bản thân mình đã ở X quốc rồi, lại còn đi lãnh giấy hôn thú cùng với Tống Trấn nữa.
Chỉ chốc lát sau, một chiếc xe thể thao mui trần ngừng lại ở trước mặt Tống Ngọc Trạch, một tay của Tống Trấn tùy ý để trên vô lăng, một tay còn lại thì gác lên cửa xe, tay áo cuốn lên lộ ra một đoạn cơ bắp đẹp đẽ rắn chắc, hắn nghiêng đầu, ra hiệu với Tống Ngọc Trạch, nói: "Lên xe."
Tống Ngọc Trạch bước xuống bậc thang, bước qua mở cửa xe ngồi xuống.
Xe lập tức lướt nhanh trên một con đường dài không thấy đích đến, đường cái rất ít xe qua lại, nhìn xa xa cũng chỉ thấy được một hai chiếc, khiến cho người ta cảm thấy tự do cùng với trống trải vô biên.
Cảnh sắc hai bên đường đẹp đẽ vô ngần, giống như phong cảnh được vẽ ra, theo tầm nhìn của Tống Ngọc Trạch nhanh chóng lùi về sau.
Tống Ngọc Trạch quay đầu nhìn Tống Trấn: "Hiện tại chúng ta đi đâu?"
Tống Trấn: "Du lịch tuần trăng mật."
Tống Ngọc Trạch: "..."
Đại khái qua hơn một tiếng, xe ngừng lại trước một căn biệt thự nằm gần biển.
Tống Ngọc Trạch nhìn biệt thự thì tâm tình phức tạp đến mười hai vạn lần: "...Không phải là ông mua đó chứ."
Tống Trấn: "Đúng vậy. Vào nhìn xem có thích không."
Tống Ngọc Trạch: "..." Lúc bọn họ tách ra ba năm có phải Tống Trấn đã đi cướp ngân hàng hay không, nhất định là như vậy.
Phong cách trang trí của nơi này cũng giống như căn biệt thự kia, chắc hẳn là được cùng một người thiết kế ra, điều này làm cho y thấy quen thuộc. Tuy rằng đang ở nơi đất khách nhưng lại khiến cho Tống Ngọc Trạch sinh ra cảm giác an tâm khi về đến nhà.
Hơn nữa phong cảnh ở đây thật sự rất tuyệt, mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy bãi biển xinh đẹp cùng với bờ cát trắng ngần.
Sau khi hai người mang hành lý vào phòng, rồi mới lái xe ra ngoài ăn một bữa tiệc lớn mang theo mười phần phong vị của nơi đây. Chắc vì do cảnh sắc đẹp như trong mộng tưởng này nên những món ăn cũng trở nên mỹ vị vô cùng.
Hai người đều ăn đến no căng, sau đó lại cùng nhau nắm tay ra bờ biển tản bộ tiêu thực.
Màu sắc ở nơi đây thật thuần tịnh, sắc trời xanh thẳm, nước biển xanh biếc có cảm giác ôn nhu và lãng mạn, Tống Ngọc Trạch đạp lên hạt cát mềm mại, đột nhiên cảm thấy thật vui vẻ nhẹ nhàng.
"Có phải ông đã dự tính từ lâu rồi không?" Tống Ngọc Trạch đột nhiên khom lưng nhặt một vỏ sò đặt trong tay, sau đó y mở miệng hỏi Tống Trấn.
Tống Trấn: "Sao?"
Tống Ngọc Trạch: "Chuyện kết hôn, ừm...Còn có căn biệt thự đó nữa."
Tống Trấn hơi suy nghĩ: "Ừ, từ rất lâu trước kia ta đã nghĩ đến, con không thích ồn ào nên ta nhất định phải tìm một nơi thật xinh đẹp và thật yên tĩnh, chờ sau này hai ta đều già rồi thì có thể dưỡng lão ở đây. Con thích nơi này không?"
Tống Ngọc Trạch nhẹ nhàng nhéo tay Tống Trấn: "...Ừm, thích."
Không biết vì sao, trong lòng y lại trào lên rất nhiều ngôn từ cảm động.
"Về chuyện kết hôn, vốn dĩ cũng không định làm nhanh như thế. Nhưng con lại khiến cho ta không cách nào yên tâm được, cho nên mới đột ngột quyết định luôn, con không có ý kiến gì chứ." Tống Trấn vươn tay sờ mặt y, tuy ngoài miệng thì đang dò hỏi nhưng trong xương cốt lại lộ ra một sự tự tin và bá đạo. Rõ ràng không cho Tống Ngọc Trạch có cơ hội đổi ý.
Tống Ngọc Trạch cong khóe miệng, trong đáy mắt đều là ý cười: "Ông đã có bản lĩnh làm cho pháp luật thừa nhận hôn nhân của chúng ta, vậy tôi phản đối còn có tác dạng không?"
"Ừm, vô dụng." Tống Trấn cười nói, sau đó cúi đầu hôn lên môi Tống Ngọc Trạch.
Nửa người trên của hắn trần trụi, dưới ánh nắng rọi xuống như phát ra một tầng kim sắc màu mật, cũng lóa mắt giống nụ cười ngọt ngào của hắn.
Tống Ngọc Trạch nhìn mà đầu váng mắt hoa, khuôn mặt trắng nõn chậm rãi bò lên một lớp đỏ ửng nhàn nhạt.
Đúng vậy, vô dụng thôi, trái tim của y đã sớm trầm luân.
Sự bá đạo và ôn nhu của Tống Trấn đã sớm dệt thành một tấm lưới, khóa chặt lấy y, làm cho y không cách nào có thể đi đến nơi khác được nữa.
Buổi tối, khi Tống Ngọc Trạch nhìn thấy mấy thứ trong phòng, tất cả những cảm động của y đã tan tành trong nháy mắt.
Trong phòng có cánh hoa hồng đỏ rãi đầy trên nền nhà, khắp nơi đều được dán lên chữ hỉ