---•---
Tống Ngọc Trạch rũ đầu ngồi trong xe, như là một đứa nhỏ phạm phải sai lầm.
Trong xe quanh quẩn mùi thuốc lá nặng nề, áp suất thấp bao phủ toàn bộ không gian nhỏ hẹp, ép đến nỗi Tống Ngọc Trạch không dám ngẩng đầu lên.
Y dùng dư quang trộm nhìn Tống Trấn, thấy cánh tay hắn dùng sức cầm vô lăng đến nỗi ứa ra gân xanh, trên khuôn mặt cũng là mây đen dày đặc, toàn thân tản ra khí thế làm cho người khác phải sợ hãi, đã rất lâu rồi Tống Ngọc Trạch chưa thấy sắc mặt khủng bố này của hắn.
Trong lòng Tống Ngọc Trạch lo sợ bất an, nhịp tim đập cũng hỗn loạn. Rõ ràng biết bản thân mình và Lục không có gì, nhưng y vẫn rất sợ Tống Trấn hiểu lầm.
Hiển nhiên, Tống Trấn đã hiểu lầm rồi.
Rối rắm nửa ngày, y căng da đầu thanh giọng nói: "Chuyện đó...Vừa rồi Lục chỉ giỡn thôi."
Sau khi y nói xong, trong xe lại lâm vào im lặng, dường như sắc mặt của Tống Trấn càng khó coi hơn, môi nhấp thành một đường lãnh ngạnh, ánh mắt cũng không còn độ ấm, cũng không hề nhìn lấy Tống Ngọc Trạch một cái.
Tống Ngọc Trạch biết là hắn giận thật rồi, y kéo cánh tay của hắn, nhỏ giọng lấy lòng: "A Trấn, ông giận sao? Thật ra hôm nay tôi đến ăn cơm với Cố Chi, còn Lục, cậu ấy đột nhiên trở về, bọn tôi đã lâu không gặp..."
Tống Ngọc Trạch luôn không hiểu cách nói chuyện, y giải thích như vậy đã là hiếm thấy, nếu không phải y để ý đến cảm nhận của Tống Trấn, y cũng sẽ không cẩn thận giải thích như vậy, bởi vì y và Lục thật sự không có gì hết, đồng thời y cũng không cảm thấy bản thân mình đã làm sai điều gì.
Chỉ có điều y còn chưa nói xong, Tống Trấn đã đột nhiên giơ tay, vẻ mặt không kiên nhẫn đẩy tay Tống Ngọc Trạch ra.
Sức lực của Tống Trấn luôn rất lớn, mà hắn lại còn đang nổi nóng nên khi bị Tống Trấn đẩy ra thì tay của Tống Ngọc Trạch cũng trúng vào khung xe, mạnh đến nỗi phát ra một tiếng "phanh".
Xương ngón tay bị đập đến phát đau, Tống Ngọc Trạch kinh ngạc nhìn Tống Trấn, dường như không nghĩ rằng hắn sẽ đột nhiên động thủ.
Đương nhiên, chuyện này cũng không thể xem là động thủ được, nhưng mà từ lúc Tống Ngọc Trạch và Tống Trấn bên nhau, ngoại trừ ở trên giường, Tống Trấn chưa bao giờ làm y đau.
Mà hiện tại Tống Trấn lại như muốn đánh y? Đầu tiên Tống Ngọc Trạch rất kinh ngạc, sau đó mới cảm thấy khiếp sợ, cuối cùng là uất ức hòa với tức giận nhanh chóng cắn nuốt lý trí của y.
Đối với người bị ngược đãi lâu dài, một khi người thi bạo cho người đó một chút ôn nhu thì người đó sẽ rất dễ dàng cảm động, cái này gọi là hội chứng Stockholm.
Ngược lại, đối với người được đặt trong lòng bàn tay yêu thương lâu dài, một khi đối phương chỉ đánh một chút thôi cũng có thể nhanh chóng phân rã cảm xúc của người đó.
Hiện tại Tống Ngọc Trạch chính là như vậy, đôi mắt xinh đẹp của y lập tức bị bịt kín bởi một tầng xám xịt nhàn nhàn.
Y dùng sức siết chặt bàn tay đang đau đơn, mở miệng hỏi Tống Trấn: "Ông có ý gì? Muốn đánh tôi phải không?"
Tống Trấn vẫn không nói lời nào, vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn đằng trước. Dáng vẻ trầm mặc cùng với gương mặt căng chặt kia quả thực như là đang cam chịu.
Trong nháy mắt, phẫn nộ lấp đầy toàn bộ lồng ngực của Tống Ngọc Trạch, y không khỏi đề cao âm lượng: "Tống Trấn ông có ý gì? Tôi và Lục có quan hệ thế nào, ông còn không biết sao? Chính ông lòng dạ hẹp hòi, tôi đã nói với ông là cậu ấy chỉ giỡn..."
Tống Trấn đột nhiên đánh tay lái, cùng với một tiếng ma sát chói tay vang lên, vốn dĩ chiếc xe đang chạy cũng nhanh chóng dừng lại ở ven đường.
Hắn rốt cuộc xoay mặt nhìn Tống Ngọc Trạch, chỉ có điều biểu tình vẫn như cũ, lạnh lùng hỏi: "Buồn cười không?"
"Sao?"
Tống Trấn cười lạnh một tiếng, nhìn Tống Ngọc Trạch: "Không phải con nói nó chỉ giỡn thôi sao? Vậy ta hỏi con, có buồn cười không?"
Tống Ngọc Trạch: "..."
Thích một thứ, dù người khác chỉ chạm vào một chút thì cũng giống như là đang muốn đoạt lấy.
Đương nhiên Tống Trấn biết Tống Ngọc Trạch sẽ không giấu hắn có quan hệ gì với Lục, nhưng cho dù như vậy, mỗi lần nhìn thấy hai người vui vẻ bên nhau là hắn lại không vui. Lần này Lục hôn Tống Ngọc Trạch, nếu không phải lý trí ngăn lại thì hắn đã tức giận thiếu chút nữa lái xe qua đâm chết cậu ta.
Tuy ngoài miệng Tống Trấn không nói, nhưng Tống Ngọc Trạch chắc chắn là bảo bối duy nhất của hắn, người khác chạm vào một chút cũng giống như muốn mạng của hắn vậy. Lần này đương nhiên là tức giận vô cùng.
Thấy Tống Ngọc Trạch không nói lời nào, khóe miệng của Tống Trấn phiếm lên nụ cười trào phúng: "Nếu ta ôm một thiếu niên trẻ tuổi rồi hôn người ta, sau đó lại nói với con là ta chỉ đùa thôi thì con có cảm thấy buồn cười không?"
Tống Ngọc Trạch tưởng tượng ra hình ảnh kia thì đầu óc như muốn nổ tung, thẹn quá thành giận nói: "Ông dám!"
Nhìn thấy biểu tình nhướng mày của Tống Trấn, Tống Ngọc Trạch hậu tri hậu giác phát hiện rằng bản thân mình đã bị tự vã. Vừa rồi y còn nói Tống Trấn lòng dạ hẹp hòi, hiện tại tự mình ngẫm lại nếu Tống Trấn mà hôn người khác, y chắc chắn sẽ tức chết mất.
Y có hơi thẹn quá thành giận nói: "Tôi đâu còn cách nào khác, tôi cũng không biết tại sao Lục lại đột nhiên hôn tôi, tôi cũng có kêu cậu ta hôn đâu."
Tống Trấn nhìn y càng nói càng nhỏ, hắn tự giác chiếm thượng phong lớn tiếng: "Trước kia ta đã nói với con rồi, kêu con đừng qua lại với Lục nữa, ngược lại con giỏi lắm, xem lời ta nói như gió thoảng bên tai. Nó thích con, chẳng lẽ con không biết? Hiện tại nó chỉ hôn con một cái, con nói không sao, vậy nếu sau này nó hiếu thắng làm gì con, con cũng cho qua phải không?"
Tống Ngọc Trạch trừng mắt nhìn hắn: "Ông cho rằng ai cũng cầm thú như ông sao, Lục sẽ không như vậy."
Tống Trấn cười lạnh: "Sao con biết?"
Tống Ngọc Trạch: "Tôi biết."
Tống Trấn: "Chậc, con cũng hiểu nó quá chứ, nó là chính nhân quân tử, còn ta là cầm thú phải không?" Hắn trầm mặt đến gần Tống Ngọc Trạch, dáng vẻ như đang muốn nói, nếu con dám đáp phải thì ta sẽ lập tức cầm thú cho con xem.
Hơi