---•---
Ngày hôm sau nội dung quân huấn vẫn như cũ là tập đứng nghiêm.
Tống Ngọc Trạch lại bị xách lên làm mẫu.
Các bạn học phát hiện huấn luyện viên của bọn họ tuy rằng nhìn qua trông cao to nghiêm túc nhưng thực ra lại rất thích lén lút nói đùa.
Huấn luyện viên của bọn họ tên Chu Duyên, mặt chữ điền, làn da ngăm đen, cơ bắp tinh tráng rắn chắc, thời điểm khuôn mặt nghiêm túc sẽ không ai dám nói chuyện với hắn. Hơn nữa tuổi hắn không lớn, nhưng trên vai lại đính nhiều sao như vậy càng làm mọi người kiêng kị. Lúc đầu các bạn học đều than vãn như thế nào lại gặp phải ông thầy mặt đen cứng nhắc này.
Sau một ngày suy nghĩ của bọn họ về hắn cũng hoàn toàn đổi mới, tuy rằng huấn luyện viên yêu cầu rất nghiêm khắc nhưng thời gian nghỉ ngơi lại nhiều hơn so với những lớp còn lại, những lớp kia đứng hai giờ, bọn họ chỉ cần đứng nửa tiếng là có thể giải lao, tiền đề là động tác phải tiêu chuẩn.
Những lớp khác khi nhìn lớp bọn họ được nghỉ ngơi thì đều hận đến ngứa răng.
Hơn nữa vào thời điểm nghỉ ngơi cũng có đồng học lớn mật mà cẩn thận bắt chuyện với hắn, Chu Duyên cư nhiên cười tủm tỉm trả lời, căn bản không còn nghiêm túc giống thời điểm hắn huấn luyện, thậm chí nói chuyện rất hài hước. Đồng thời những câu từ thông dụng trên internet hiện nay hắn cũng đều rõ ràng, làm cho học sinh vừa kính sợ bội phục lại vừa thích hắn.
Nội dung quân huấn vào buổi chiều đã biến thành đá đi đều.
Cho dù các bạn học đều rất nghiêm túc nhưng lần đầu tiên vẫn có người bước chân trái kẻ bước chân phải, một chút cũng không chỉnh tề.
"Còn cười." Sắc mặt Chu Duyên thay đổi, trầm giọng nói: "Chân đá lung lung như vậy còn có mặt mũi cười sao. Có phải tôi đã quá dung túng các em hay không? Được nghỉ ngơi nhiều rồi chẳng thèm luyện tập nữa phải không?"
Rõ ràng biết bản tính hắn bình thường thích đùa giỡn nhưng khi bị hắn rống như thế, các bạn học đều đổi thành vẻ mặt nghiêm túc không ai dám cười, da mặt cũng khẩn trương đến căng chặt.
Sau đó, đặc huấn cực kỳ tàn ác rốt cuộc bắt đầu. Khác với đứng nghiêm, đá đi đều hiển nhiên càng phí nhiều sức lực cùng thời gian luyện tập hơn, mỗi người đều bị thao luyện khổ đến không nói nổi.
Lúc này, chủ nhiệm lớp bọn họ mang một thùng nước ướp lạnh đến.
Chủ nhiệm tên là Mạnh Kha, trắng trắng gầy gầy, mang một chiếc kính gọng vàng có vẻ thực văn nhã thanh tú. Đừng nhìn bộ dáng tay trói gà không chặt của anh ta, xét về phương diện dạy học lại rất xuất sắc, cứ việc nhìn vào mỗi tinh anh trong ban 1 đều do anh phụ trách liền biết trường này có bao nhiêu coi trọng năng lực của anh ta. Đến thời điểm bọn họ nhập học cũng đúng lúc Mạnh Kha vừa kết thúc việc chủ nhiệm của một lớp cuối cấp mới tốt nghiệp, nhà trường cũng theo đó mà để anh ta đảm nhận lớp bọn họ, các bạn học ở đây đã sớm nghe qua đại danh của người này, lại thấy anh rất dễ nói chuyện nên bọn họ đều thực thích.
Mạnh Kha vừa đến gần, hơi buồn cười nhìn các bạn học đang luyện tập, ai nấy cũng đều dùng ánh mắt cầu cứu nhìn anh.
Chu Duyên thấy Mạnh Kha đến, đáy mắt lập tức hiện lên ý cười, đi qua nhẹ nhàng tiếp nhận thùng đồ uống trong tay anh. Hắn nhìn Mạnh Kha chỉ ôm có một cái thùng thôi đã chảy mồ hôi, cười nói: "Tố chất thân thể của thầy kém quá, để tôi nói với trường học, kêu bọn họ phê duyệt cho chủ nhiệm với học sinh cùng nhau rèn luyện."
Các bạn học nghe Chu Duyên nói như vậy, đều mang tinh thần mình chết không bằng mọi người cùng chết, cả lớp ồn ào nói: "Đúng vậy, thầy Mạnh, nhanh đến đây cùng luyện tập với bọn em đi."
Mạnh Kha trừng mắt nhìn Chu Duyên, lại đưa mắt nhìn đám học sinh chỉ sợ thiên hạ không loạn, nói: "Phản hết rồi, mệt tôi còn cố ý chuẩn bị nước cho các em, các em cứ như vậy giúp đỡ người ngoài cùng nhau khi dễ tôi phải không."
Các bạn học phát ra một tràng tiếng cười.
Chu Duyên bất mãn nhìn Mạnh Kha, trong ánh mắt tràn ngập ý niệm ai là người ngoài, ai mẹ nó là người ngoài. Thấy Mạnh Kha không để ý tới hắn, liền không cam lòng rống với mấy học sinh: "Làm cái gì, còn đang huấn luyện mà dám đùa giỡn? Muốn tăng thêm thời gian luyện tập hay sao?"
Vẻ mặt các bạn học lại lập tức đau khổ, không dám nói tiếp nữa. Chu Duyên thấy ngược bọn họ đủ rồi, trong lòng cũng phần nào cân bằng, lúc này mới khụ một tiếng, nói: "Thôi, nể tình thầy chủ nhiệm các em cực khổ mang nước đến đây, tôi cho nghỉ nữa tiếng."
"Ya." Các bạn học hoan hô một tiếng, đồng thời chạy đến cạnh Mạnh Kha lấy đồ uống.
Mạnh Kha phát nước xong cũng không rời đi mà ngồi bên cạnh Chu Duyên và các bạn học cùng nói chuyện phiếm.
Vừa thấy có cơ hội nhiều chuyện, các bạn học liền lại gần hỏi Mạnh Kha: "Thầy ơi, thầy biết huấn luyện viên của bọn em từ trước rồi phải không ?"
Mạnh Kha cười cười nói: "Đúng vậy, bọn thầy là bạn học thời cấp hai."
"Wow. Thiệt hay giả." Một đám người đều hưng phấn. Tiếp tục kéo lại gần hai người, muốn nghe bọn họ nói chuyện quá khứ. Nào là yêu ai, trải qua bao nhiêu mối tình.
Tống Ngọc Trạch ngồi dưới bóng cây nhìn các bạn học đang vây quanh huấn luyện viên cùng chủ nhiệm lớp thành một cụm, trên mặt bọn họ đều mang theo nụ cười thanh xuân rực rỡ, đột nhiên lại cảm thấy chính mình dường như không có sức sống.
Nếu kêu y đi qua xem náo nhiệt, y chắc chắn tuyệt đối không làm được.
Lục ngồi kế bên, trên mặt mang theo ý cười, thỉnh thoảng cúi đầu cùng y nói vài câu.
Một ôn nhu tuấn mỹ, một thanh tú tinh xảo, hai thiếu niên ngồi dưới bóng cây, gió thổi nhẹ qua cũng tạo thành phong cảnh đẹp đẽ.
Chu Duyên là một huấn luyện viên tốt, bảy ngày quân huấn cũng không gian nan như trong tưởng tượng, chớp mắt đã qua đi.
Mặc kệ là đứng nghiêm, đá đi đều hay bước đều, Tống Ngọc Trạch đều bị hắn xách lên làm mẫu. Trên đường y còn bị kêu đi luyện quân thể quyền.
•Quân thể quyền: Search trên google chỉ thấy hiện ra "35 thế liên quyền trong quân đội", đại khái chắc cũng giống vậy.
Thời điểm kết thúc quân huấn, ban 1 xếp hạng nhất, nện bước chỉnh tề, tư thế oai hùng hiên ngang làm mọi người trố mắt, đứng ở đầu hàng lại là Tống Ngọc Trạch, càng hấp dẫn tầm mắt mọi người.
Thời điểm biểu diễn quân thể quyền, tất cả mọi người đều mặc quân phục, chỉ có Tống Ngọc Trạch là một thân quần áo luyện võ màu trắng.
Động tác của y cùng những người phía sau có chút bất đồng.
Quân thể quyền xuất phát từ việc dùng quyền đánh, dùng chân đá, hai cái kết hợp mà thành, động tác tinh luyện, chỉnh tề tiêu sái với mục đích là tuyên truyền ý