---•---
Lục lo lắng nhìn thoáng qua Tống Ngọc Trạch, y đang nằm trên bàn quay lưng về phía cậu ta.
Lục quen Tống Ngọc Trạch đã hơn một năm, vô luận vào thời điểm nào vẫn luôn dõi theo y, dáng ngồi của y lúc nào cũng thẳng tắp, dù là thời điểm tan học cùng nhau nói chuyện phiếm cũng không thể làm y lơi lỏng, thật giống có một thứ vô hình nào đó đang chống đỡ cho y.
Nhưng hôm nay dường như thứ kia đã biến mất.
"A Trạch." Lục nhẹ nhàng kêu y, ngay cả danh tự Tiểu Tống Ngọc luôn lấy ra trêu chọc cũng không gọi nữa.
Tống Ngọc Trạch vẫn như cũ nằm trên bàn, không hề có phản ứng.
Lục nhíu mày, dùng sức đem cả người y kéo lên, mày nhíu càng chặt: "Sinh bệnh rồi? Sắc mặt sao lại khó coi như thế."
Cả khuôn mặt đối phương đều lộ ra vẻ tái nhợt vô lực, ngũ quan xinh đẹp cũng ảm đạm.
Lúc này Tống Ngọc Trạch mới có chút phản ứng, y lắc đầu, lần nữa nằm dài trên bàn, chỉ là lần này mặt xoay qua đối diện với Lục.
Lục duỗi tay sờ trán Tống Ngọc Trạch, phát hiện độ ấm bình thường nhưng cũng không dám thả lỏng bởi vì khí sắc đối phương thật sự quá kém.
"Ăn sáng chưa? Rốt cuộc không thoải mái chỗ nào?"
Tống Ngọc Trạch một chút cũng không muốn nói chuyện, chỉ thấp giọng nói với Lục ba chữ đừng đụng tôi, liền dúi đầu vào khuỷu tay không cho ai nhìn mặt.
Lục thấy y không giống bị bệnh, dường như là do đả kích về tinh thần, lại thấy bây giờ y không muốn để ý đến cái gì, cũng chỉ có thể từ bỏ.
Tống Ngọc Trạch gục xuống cánh tay, nhắm mắt, cảm giác mệt mỏi xưa nay chưa từng có đang trút xuống người y.
Trong đầu đều hỗn loạn, nghĩ đến chuyện gì cũng như bị sương mù quấn quanh làm não y nhức nhói không thôi.
Chỉ có một điều y rõ ràng, đó chính là phải rời khỏi Tống Trấn.
Tống Ngọc Trạch đi đến văn phòng, gõ cửa.
Mạnh Kha ngẩng đầu thấy y, nở nụ cười nói: "Vào đi."
Anh dọn một cái ghế kêu Tống Ngọc Trạch ngồi xuống, lại rót ly nước cho y mới cười tủm tỉm mà nói: "Có việc gì sao?"
Tống Ngọc Trạch: "Em muốn trọ ở trường."
Mạnh Kha sửng sốt, lấy ra hồ sơ lật lật, mới ngẩng đầu nói: "Sao đột nhiên muốn trọ ở trường, thầy nhớ địa chỉ nhà em là ở đối diện trường học mà."
Tống Ngọc Trạch không nói chuyện, hơi rũ mắt, vuốt vuốt ly nước trong tay.
Mạnh Kha nhìn biểu tình của y cũng rõ ràng đối phương không muốn nói, anh không tiếp tục truy vấn, ngược lại nói: "Em hiện tại tới tìm thầy, thầy cũng không có biện pháp. Trước khai giảng danh sách ký túc xá đã được sắp xếp ổn thỏa, thời điểm tập quân huấn mọi người cũng dọn vào rồi, trong thời gian ngắn thầy cũng không thể tìm ký túc xá còn trống để an bài cho em."
Tống Ngọc Trạch gật đầu, đem ly nước đặt lên bàn, nhàn nhạt nói: "Em đã biết." Nói xong liền đứng dậy.
Mạnh Kha thấy mặt y trắng bệch như tờ giấy, không biết sao lại hơi đau lòng. Tuy rằng anh mới gặp qua Tống Ngọc Trạch vài lần nhưng đối với y thật sự rất thích. Thành tích học tập tốt, lớn lên cũng rất xuất sắc, cả người yên tĩnh ngoan ngoãn. Học sinh như vậy có thầy cô nào lại không thích?
"Chờ một chút." Mạnh Kha giữ y lại, do dự một hồi mới mở miệng nói: "Như vậy đi, lúc trước thầy có xin trọ ở ký túc xá dành cho giáo viên, vừa mới nhận được chìa khóa nhưng vẫn chưa dọn vào. Cứ để lại cho em vậy."
Tống Ngọc Trạch ngẩng đầu nhìn anh, Mạnh Kha cười, nói: "Vừa lúc thầy biết một người bạn có nhà gần phụ cận trường học, để thầy dọn đến đó ở cùng hắn là được."
Tống Ngọc Trạch môi khẽ nhúc nhích, nói ra hai chữ: "Cảm ơn."
Mạnh Kha cười vỗ vai y, nói: "Khách khí cái gì, tuy rằng ký túc xá của giáo viên là cho em ở miễn phí. Nhưng em đó, sau này phải cố gắng tham gia mấy cuộc thi do trường an bài, lấy càng nhiều giải, thầy cũng được thưởng theo."
Tống Ngọc Trạch nhận ra Mạnh Kha là cố ý nói như vậy, y gật đầu: "Em sẽ."
Mạnh Kha nhìn biểu tình nghiêm túc của y, trong lòng nháy mắt cũng lập tức mềm mại, Tống Ngọc Trạch tuy rằng nhìn qua lạnh như băng, cảm giác không dễ nói chuyện nhưng thực chất lại là người không tệ. Anh ôn nhu nói: "Được rồi, đi học đi, giữa trưa thầy lại dẫn em đến ký túc xá xem một chút."
Sau khi tiễn Tống Ngọc Trạch, Mạnh Kha nhấn dãy số của Chu Duyên.
"Dọn dẹp sạch sẽ phòng của cậu, buổi tối tôi sẽ đến..., cho người khác ở rồi, học sinh của tôi...Cậu cũng biết, là Tống Ngọc Trạch, không phải cậu còn khen em ấy sao? Nói cái gì mà ba chữ mỹ thiếu niên chính là vì y mà có...Ghen? Ha, cậu điên à..."
Đến giữa trưa, Mạnh Kha dẫn Tống Ngọc Trạch đi xem ký túc xá. Thấy y sắc mặt tái nhợt, liền hỏi: "Có ăn trưa không?" Tống Ngọc Trạch lắc đầu, nói: "Không ăn."
Mạnh Kha nhíu mày: "Đã nửa ngày trời, cũng không thể không ăn, một hồi xem xong ký túc xá lập tức đi ăn cơm biết chưa?" Rồi anh mới cười cười nói sang chuyện khác: "Việc em đến đây ở, thầy đã nói qua với hiệu trưởng, ông ấy không có ý kiến gì. Em cũng biết mà, học sinh xuất sắc luôn có được đặc quyền. Giáo viên trọ ở trường không nhiều lắm nên có không ít phòng trống, nếu thích yên tĩnh, nơi này chắc hẳn em sẽ vừa lòng."
Khác với ký túc xá học sinh có 6 tầng, ký túc xá giáo viên chỉ có 3. Mỗi tầng có 5 phòng, so ký túc xá học sinh phòng nơi này lớn hơn nhiều cũng chỉ dành cho một người ở.
Mỗi phòng đều có nhà vệ sinh, điều hòa, máy lọc nước đầy đủ mọi thứ, trang hoàng cũng rất đẹp lại còn mới. Có thể thấy được đãi ngộ dành cho giáo viên ở trường rất tốt.
Mạnh Kha xin một căn phòng ở lầu 2, hàng thứ nhất bên trái.
Anh lấy chìa khóa mở cửa, nói: "Cách vách là phòng trống, kế đến là phòng của mấy giáo viên tổ toán, còn có một giáo viên vật lý. Nếu có nhìn thấy em chỉ cần tùy tiện chào một tiếng là được nhưng do thời gian bất đồng, tỷ lệ gặp mặt cũng rất thấp."
Tuy phòng không ai ở nhưng vẫn thấy như đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Mạnh Kha cười cười, nói: "Thầy sợ hôm nay em muốn lập tức dọn vào, lại phải đi học, vừa lúc buổi sáng cũng rảnh liền giúp em dọn qua một lần."
Tống Ngọc Trạch không biết nói gì mới tốt, đành phải lần nữa nói một tiếng: "Cảm ơn."
Mạnh Kha đẩy nhẹ y một chút: "Lại khách khí rồi, tôi là chủ nhiệm của em, tương đương với một nửa gia trưởng trong nhà rồi, kỳ thật tuổi tôi cũng không lớn, nếu em nguyện ý thì cứ gọi là anh, thế nhưng tôi lại đặc biệt muốn có một đứa em trai như em. Được rồi, căn phòng này nhìn sơ qua có vừa lòng không."
Tống Ngọc Trạch nhìn quanh một vòng, nói: "Rất tốt."
"Đương nhiên, ký túc xá của học sinh cũng không thể so, điều hòa này em cứ thỏa sức mở, điện nước đều không thu tiền do trường học phụ trách." Mạnh Kha