---•---
Chiều 2 giờ mới tiếp tục vào tiết, thời gian cũng không gấp, Tống Ngọc Trạch chậm rãi ra khỏi cổng trường.
Trong trí nhớ thì thức ăn ở căn-tin không hề ngon, nếu nhà ai có chút điều kiện sẽ lựa chọn ăn ở một tiệm cơm nhỏ bên ngoài. Cho nên các tiệm cơm gần trường học sơ trung vào lúc này đặc biệt đông khách.
Về điểm này, trường học cũng không đặt quy định cưỡng chế, vào thời gian nghỉ trưa mọi người có thể đi ra ngoài trường.
Tống Ngọc Trạch chọn một tiệm cơm thoạt nhìn sạch sẽ, ít người chen chúc đi vào. Y nhìn giá cả, xem như hơi cao, chẳng trách quán lại tương đối vắng. Y mua một phần cơm phong phú cho Trương Thanh Dữ, có thịt có cá. Còn bản thân mình thì chỉ gọi hai món chay. Y biết tiền của mình có được quan trọng như thế nào, tự nhiên sẽ không tiêu quá nhiều vào việc ăn trưa như thế này. Nhưng y cũng không muốn vào căn-tin của trường ăn, nơi đó tuy rẻ nhưng lại không vệ sinh. Tiệm ăn này giá tuy cao, lại khá sạch sẽ.
Mua cơm xong, y đi đến một cửa hàng nhỏ. Trên đường gặp phải Lư Tân Di, dáng người gầy gầy đang xách một bọc lớn trong tay, bên trong đều là những hộp cơm được đặt chỉnh tề, bởi vì nặng quá nên toàn bộ lưng cậu ta đều bị mồ hôi thấm ướt, mồ hôi trên mặt cũng đổ như mưa, dáng vẻ thật cố hết sức. Cậu ta cũng thấy Tống Ngọc Trạch, nhìn thoáng qua rồi lập tức cúi đầu, nhỏ giọng mua đồ.
Bước chân của Tống Ngọc Trạch dừng lại, đi qua nói với cậu ta: "Cậu để túi cơm xuống đi tôi trông chừng giúp cậu, rồi hãy mua đồ mà cậu muốn."
Lư Tân Di kinh ngạc nhìn y, sau đó lại rũ xuống, lắc đầu.
Tống Ngọc Trạch cũng mặc kệ cậu ta, tiếp tục đi đến cửa hàng nhỏ phía trước.
"Bán một gói thuốc."
Ông chủ cửa hàng ngẩng đầu nhìn y, trên mặt cũng không có gì biến hóa: "Loại nào?"
"Cứ lấy đại đi." Đời trước Tống Ngọc Trạch chưa từng hút thuốc nên cũng chẳng biết phải mua loại nào.
Ông chủ lấy một gói thuốc từ trên quầy hàng để lên bàn: "40 tệ."
Tống Ngọc Trạch thanh toán tiền, bỏ gói thuốc vào trong túi, xách cơm về phòng học.
Ông chủ ở phía sau lắc đầu: "Trẻ con thời nay..."
Trong phòng học vẫn ồn ào, Trương Thanh Dữ dựa vào bàn chơi điện thoại như cũ, thỉnh thoảng nói vài câu với mấy nam sinh bên cạnh.
Nhìn thấy Tống Ngọc Trạch trở về, nam sinh đang ngồi ở chỗ của y đứng lên đi xuống phía sau.
Tống Ngọc Trạch để cơm và gói thuốc lên bàn Trương Thanh Dữ.
Trương Thanh Dữ không động vào hộp cơm kia, lấy gói thuốc mở ra, ngậm một điếu vào miệng, còn lại vứt cho mấy nam sinh phía sau.
Mấy nam sinh phía sau tiếp được, hi hi ha ha chia cho nhau.
Trương Thanh Dữ hơi nghiêng đầu qua, nam sinh to con ngồi sau lưng bật lửa cho hắn. Trong lúc nhất thời, phía sau đều là một mảnh sương khói lượn lờ.
Tống Ngọc Trạch không nghĩ tới bọn họ lại dám hút thuốc trong phòng học, gan lớn như vậy. Lại nhớ đến tính cách kiêu ngạo của mấy người kia, thật là không có gì làm không được.
Dù vậy y vẫn không thể ngửi được mùi khói thuốc, nên cầm hộp cơm tính đi ra ngoài.
Trương Thanh Dữ gọi y lại: "Đi đâu?"
Tống Ngọc Trạch: "Ra ngoài ăn."
"Ăn ở đây." Dường như Trương Thanh Dữ cố ý đối nghịch với y, từ biểu tình cũng có thể nhìn ra được.
Tống Ngọc Trạch đành phải ngồi xuống mở hộp cơm ra ăn, tuy rằng trái tim đã tốt rồi nhưng ngửi nhiều khói thuốc vẫn khiến y cảm thấy không khỏe, từ đó đến giờ chưa có ai hút thuốc ở trước mặt y cả.
Y đang ăn cơm thì đầu mày thoáng nhăn lại, giống như phải nhẫn nại điều gì. Trương Thanh Dữ nhìn y, biết là y không thích mùi thuốc, hắn bèn chơi xấu kéo một hơi thật dài, kề sát vào mặt Tống Ngọc Trạch rồi phả ra.
Tống Ngọc Trạch không hề đề phòng nên dẫn đến bị sặc, mãnh liệt ho khan vài tiếng, y quay đầu trừng Trương Thanh Dữ, giống như đang nói sao hắn lại ấu trĩ đến thế.
Trương Thanh Dữ cười ha ha, mấy nam sinh sau lưng nhìn thấy cũng cười theo.
Cười xong, Trương Thanh Dữ kêu người mở cửa sổ, lúc này mùi khói thuốc mới bay ra ngoài, không còn nặng như lúc đầu nữa.
"Sao cậu ăn ít vậy?" Trương Thanh Dữ chống khuỷu tay trên bàn, vừa hút thuốc vừa nhìn hai món chay của y rồi hỏi.
Tống Ngọc Trạch không nói lời nào, chỉ ung dung ăn cơm, đúng là y lười phản ứng với hắn.
Trương Thanh Dữ thấy y không trả lời thì đá vào ghế của y: "Hỏi cậu đó." Hắn cũng chẳng phải người nói nhiều, nhưng lại đột nhiên có hứng thú trêu đùa Tống Ngọc Trạch. Chắc là do từ đầu đến cuối Tống Ngọc Trạch chỉ có một loại biểu tình, cái nhíu mày nhẹ vừa rồi cũng như phù dung sớm nở tối tàn, ngược lại khiến cho hắn càng muốn chọc y.
Tống Ngọc Trạch người nhẹ nên khi ghế bị Trương Thanh Dữ đá thì người y cũng theo ghế lay động vài cái, y phải dùng tay chống lại mới có thể giữ cho bản thân không bị ngã.
Trương Thanh Dữ cong môi, như đang cười nhạo dáng vẻ yếu đuối mong manh của Tống Ngọc Trạch.
"Không tiền." Tống Ngọc Trạch thấy nếu không trả lời thì có lẽ hắn sẽ không bỏ qua nên chỉ đành nhàn nhạt phun ra hai chữ.
Trương Thanh Dữ ừ một tiếng: "Sau này tôi hỏi thì cậu phải trả lời, hiểu chưa?"
"Ừ." Tống Ngọc Trạch tỏ vẻ đã biết.
Trương Thanh Dữ vừa lòng, lấy hộp cơm Tống Ngọc Trạch mua cho hắn ra, điếu thuốc chưa hút xong kẹp bên ngón tay trái, dùng tay phải bắt đầu ăn cơm.
Tống Ngọc Trạch ăn hết hộp cơm của mình rồi nhìn về phía Trương Thanh Dữ. Dáng vẻ ăn cơm của hắn khá đẹp mắt, tuy rằng miệng mở lớn nhưng lại không hề thô lỗ chút nào, như được sinh ra trong một nhà gia giáo, nhưng chẳng biết tại sao tính tình lại dữ dội thế này.
Chờ khi Trương Thanh Dữ ăn xong, Tống Ngọc Trạch dọn dẹp hộp không trên bàn của 2 người rồi mang ra ngoài bỏ vào thùng rác.
Trong phòng học những người khác tụ lại thành tốp năm tốp ba với nhau, vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm, bên trong đều tràn ngập hương vị của đồ ăn.
Tống Ngọc Trạch không muốn trở lại phòng học nên đứng ở hành lang ngắm nhìn mấy tòa nhà cùng với phong cảnh phía xa xa.
Trong trí nhớ của y thì nhà trường không cho phép mang thức ăn vào lớp, nhưng bọn họ lại chẳng thèm quan tâm đến nội quy, mà có thì cũng sẽ không tuân thủ.
Tiết học buổi chiều không có gì thú vị nhưng Trương Thanh Dữ vẫn cứ hứng thú vô cùng, mấy nam sinh phía sau thì tiếp tục dẫn đầu bắt nạt giáo viên.
Vị giáo viên kia cũng rất đáng thương, bị ném đồ vào đầu nhưng vẫn phải nén giận tiếp tục dạy.
Trương Thanh Dữ còn trưng ra bộ dáng thú vị không ngại lớn chuyện, khiến cho Tống Ngọc Trạch cảm thấy tên này thật quá ác liệt.
Chẳng trách trong nhật ký của nguyên chủ có tên của Tống Trấn cùng với Trương Thanh Dữ, quả thật đều làm cho người ta cảm thấy chán ghét.
Tan học, Tống Ngọc Trạch thu dọn sách vở rồi về nhà.
Lúc y đi ngang qua hiệu sách thì ghé vào mua mấy quyển sách liên quan đến y học về xem.
Sau đó mới đến chợ bán thức ăn mua chút xương sườn cùng với rau dưa tươi ngon. Tuy rằng đồ ăn giữa trưa có