---•---
Tống Ngọc Trạch không nói, tùy ý để Tống Trấn đè nặng mình, lồng ngực hai người kịch liệt phập phồng, sự kích động của bọn họ đều không ai thiếu so với đối phương.
Bọn họ cứ ôm như vậy nửa ngày mới chậm rãi bình ổn tâm tình.
Tống Ngọc Trạch đột nhiên nói: "Nóng quá."
Thân thể hai người gần kề đã bắt đầu ra mồ hôi. Dù sao hiện tại cũng đang là mùa hè.
Tống Trấn ôm y chặt hơn: "Không buông."
Tống Ngọc Trạch: "...Vậy mở điều hòa được không?"
Tống Trấn buông lỏng thân mình, đôi mắt sâu thẳm nhìn Tống Ngọc Trạch: "Dù sao cũng ra mồ hôi rồi, không bằng làm chút việc càng nóng hơn?"
Khi Tống Ngọc Trạch hiểu ra ẩn ý của câu đó thì mặt lập tức đỏ lên, bị Tống Trấn nhìn đến độ tim hoàn toàn nhảy dựng.
Tống Ngọc Trạch chưa nói được, cũng chưa nói không, Tống Trấn đã cúi đầu hôn xuống môi y. Đột nhiên Tống Ngọc Trạch cảm thấy càng nóng, nụ hôn của hắn phi thường bá đạo, hoàn toàn không cho kháng cự.
Y bị bắt mở miệng để đầu lưỡi Tống Trấn chen vào, tàn sát bừa bãi bên trong.
Nơi nơi đều là hơi thở của Tống Trấn, cảm giác này thật không tệ, như adrenalin đang dụ dỗ y kịch liệt gia tăng.
Tống Ngọc Trạch cũng là nam nhân, làm sao để cho hắn nắm mũi dắt đi, y hơi dùng sức, học theo động tác của Tống Trấn, ra sức hôn lại.
Tống Trấn đầu tiên là ngây người, sau đó lại như điên mà ép y xuống giường, càng thêm mạnh mẽ công thành đoạt đất trong khoang miệng của y.
Không biết vì thời tiết khô nóng hay do nội tâm hai người khô nóng mà nụ hôn này có phần kịch liệt, trong không khí đều là tiếng hít thở thô nặng của bọn họ cùng tiếng nước bọt ái muội tương giao.
Tống Ngọc Trạch là người bại trận đầu tiên, y bị hôn đến tay chân mềm nhũn, đầu óc rung động, cuối cùng vẫn do Tống Trấn nắm quyền chủ động.
Thời điểm Tống Trấn buông đôi môi y ra, Tống Ngọc Trạch chỉ có thể ngã vào giường thở gấp. Tóc của y bị mồ hôi thấm ướt, môi mỏng đỏ tươi vì hô hấp mà khẽ mở, bộ dạng này thật sự vô cùng mê người.
Vì thẹn thùng nên Tống Ngọc Trạch không dám nhìn Tống Trấn, ánh mắt dao động ở nơi khác.
Biểu hiện như vậy càng giống đang trúc trắc câu dẫn, phía dưới của Tống Trấn đã sớm nhịn không được mà cứng rắn.
Hắn theo đó lướt xuống, nhẹ nhàng liếm mút xương quai xanh tinh xảo nơi cổ Tống Ngọc Trạch.
Thân thể Tống Ngọc Trạch khẽ run lên, theo bản năng đẩy Tống Trấn ra: "Đừng, trên người đều là mồ hôi..."
Tống Trấn đánh gãy y, dùng âm thanh trầm thấp đáp: "Không sao, mọi thứ của Tiểu Trạch ta đều thích." Nói xong lại tiếp tục khẽ gặm cắn xương quai xanh của y.
Tống Ngọc Trạch hơi híp mắt lại, mu bàn đặt ở trên môi, kiềm nén phát ra tiếng thở dốc rất nhỏ, y cảm nhận đầu lưỡi Tống Trấn liếm ở nơi đó đến tê dại, còn có cảm giác ngứa ngáy không nói nên lời tựa như bị tiểu miêu cào nhẹ vào tâm.
Y rõ ràng phía dưới của mình có phản ứng, mà đùi Tống Trấn lại chặt chẽ đè nặng nên y cũng có thể cảm nhận được vật thô to của Tống Trấn đang cọ vào vật cương cứng của mình.
Dường như Tống Trấn cũng phát hiện, hắn cố ý dùng nửa người dưới của mình cách một lớp quần cọ xát dục vọng của Tống Ngọc Trạch.
Tống Ngọc Trạch cắn mu bàn tay, phát ra tiếng rên rỉ.
Sau khi Tống Trấn lưu lại dấu vết trên cổ y, hắn chậm rãi ngồi dậy, mắt nhìn thật sâu vào Tống Ngọc Trạch, dụ hoặc dẫn dắt: "Tiểu Trạch, tự mình cởi quần áo đi."
Tống Ngọc Trạch mắt trợn to nhìn Tống Trấn như đang muốn hỏi thật sự phải làm vậy?
Tống Trấn cười khẽ, nói: "Nhanh nào."
Thanh âm hắn trầm thấp khàn khàn, gợi cảm nói không nên lời, thời điểm nói chuyện như đang khẩn cầu lại như đang làm nũng.
Tâm Tống Ngọc Trạch run lên, làm sao bây giờ, y cũng rất muốn Tống Trấn.
Y hơi ngồi dậy, cúi đầu cởi áo sơmi của mình.
Bởi vì ngượng ngùng mà tay có chút run rẩy, thật lâu mới cởi được một cúc đầu tiên.
Tống Trấn cũng không thúc giục, chỉ dùng cặp mắt đen như mực chuyên chú nhìn đôi tay trắng nõn, tú mỹ của Tống Ngọc Trạch đang nhẹ cởi.
Theo từng viên được cởi ra, áo sơmi trắng lỏng lẻo từ bả vai trượt xuống, treo trên cánh tay Tống Ngọc Trạch.
Cuối cùng còn lại hai viên.
Bộ dáng nửa mặc nửa cởi này của y thập phần câu dẫn, bả vai gầy yếu nõn nà, da thịt tinh tế oánh bạch, hai điểm đỏ thắm đánh sâu vào thị giác người đối diện.
Tống Trấn đột nhiên kêu dừng: "Cởi quần trước."
Tống Ngọc Trạch ừm một tiếng, vừa rồi bị Tống Trấn nhìn chăm chú khiến tay chân y đều mềm, toàn bộ cơ thể đều tựa vào giường, vẫn duy trì bộ dáng nửa cởi áo đi kéo khóa quần. Y duỗi tay cởi quần xuống, lộ ra đôi chân dài trắng nõn.
Sau khi cởi xong, Tống Ngọc Trạch cắn răng, do dự nhìn Tống Trấn, nhỏ giọng hỏi: "Quần lót cũng cởi?"
Tống Trấn nói: "Ừ."
Tống Ngọc Trạch bị dục vọng chi phối, bởi vì vừa rõ ràng tâm ý nên khó có được muốn điên cuồng một lần, y mắt nhắm, cái gì cũng mặc kệ, trực tiếp đem quần lót cởi ra.
Không còn quần lót trói buộc, dương vật ngạnh cứng của Tống Ngọc Trạch bại lộ ở bên ngoài, y thẹn thùng kéo vạt áo nhằm muốn che khuất tiểu Tống Ngọc nhưng làm sao che hết được, ngược lại có phần hương vị giấu đầu lòi đuôi, bộ dạng dâm mỹ nói không nên lời.
Tống Trấn đã sớm bị cảnh sắc trước mắt làm cho ngây người, dục vọng tích lũy ngày càng sâu, ánh mắt ngày càng trầm, đặc biệt là sau khi Tống Ngọc Trạch cởi xong, rõ ràng rất ngượng ngùng nhưng lại cố giả bộ trấn định nhìn hắn, đây quả thực là đang tra tấn thần kinh của hắn mà.
Hắn hít sâu một hơi, vươn tay chặn ngang ôm lấy Tống Ngọc Trạch.
Tống Ngọc Trạch thở nhẹ một tiếng, cả người ngồi khóa trên đùi Tống Trấn.
Hai tay y vội vàng ôm lấy bả vai Tống Trấn để không cho chính mình ngã xuống.
Bộ dạng hiện tại của y chính là áo cởi được phân nửa, phía dưới không mặc gì, mở rộng chân ngồi khóa trên người Tống Trấn, đồng thời đường cong duyên dáng gầy yếu của phía trên trần trụi cùng với áo sơ mi nửa cởi treo trên cánh tay, có loại hương vị thuần khiết kết hợp cùng tà ác.
Một Tống Ngọc Trạch đẹp như vậy khiến hô hấp của Tống Trấn dần cứng lại.
Hắn ôm eo Tống Ngọc Trạch, cúi đầu ngậm lấy một bên đỏ thắm.
"A..." Tống Ngọc Trạch theo bản năng muốn lùi lại thì bị Tống Trấn chặn quanh eo, y nhịn