---•---
Theo động tác của hắn Tống Ngọc Trạch nuốt xuống một ngụm nước bọt, nhịn không được vươn đầu lưỡi liếm khóe môi của mình.
Ánh mắt Tống Trấn tối sầm lại, hỏi Tống Ngọc Trạch: "Có muốn ăn cái khác không?" Vừa nói vừa kéo cánh tay y đặt lên nơi đã sớm cương cứng của mình.
Tống Ngọc Trạch bị xúc cảm nóng bỏng kia làm cho hoảng sợ, lập tức thu hồi tay: "Không muốn ăn."
Tống Trấn hơi thất vọng: "Tiểu Trạch con thật không công bằng, vừa rồi ta cũng giúp con mà."
Tống Ngọc Trạch nghĩ đến việc phải hàm chứa đồ vật thô to của Tống Trấn liền cảm thấy đau đầu, không được, miệng nhất định sẽ rất đau, tuyệt đối không thể. Y lắc đầu nói: "Không được."
Tống Trấn: "Được rồi, vậy Tiểu Trạch dùng răng giúp ta kéo khóa được chứ." Nói xong, tay hắn chống sau giường, chân mở ra đối diện với Tống Ngọc Trạch.
Tống Ngọc Trạch ngẫm lại, việc này thì có thể làm được, y quỳ gối giữa hai chân Tống Trấn, cúi đầu, dùng hàm răng trắng tuyết cắn khóa kéo của quần Tống Trấn.
Một cổ nhiệt khí cùng hương vị nam tính nhàn nhạt xông vào mũi, Tống Ngọc Trạch đỏ mặt, tuy rằng cách một tầng vải nhưng y vẫn có ảo giác rằng vật thô lớn kia của Tống Trấn đang đánh vào trên mặt mình.
Thật vất vả mới mở xong, Tống Ngọc Trạch đã nóng đến đổ đầy mồ hôi.
Tống Ngọc Trạch đang muốn rời đi, ai ngờ Tống Trấn đột nhiên đè lại, áp đầu y hướng vào phía dưới của hắn.
"Ô!!!" Y thiếu chút nữa không thở nổi, vừa xấu hổ lại vừa tức giận mà ra sức đấm đánh Tống Trấn, lúc này Tống Trấn mới buông y ra.
Tống Ngọc Trạch hít thở vào mấy phần không khí mới mẻ, giận dỗi ngồi dậy véo cổ Tống Trấn. Tống Trấn buồn cười tùy y phát tiết, nhân cơ hội cởi hết quần áo của mình.
Tống Ngọc Trạch sau đó mới phát hiện bản thân đã dựa vào Tống Trấn, vật thô to kia của hắn đang cọ qua cọ lại ở phần đùi trong của mình.
Y vội vàng đứng dậy tránh thoát, cau mày nhìn côn thịt to lớn của Tống Trấn.
Vật kia của hắn lớn đến khiến y sợ hãi, đem y đi so với hắn thật sự không đáng là gì. Tiểu Tống Ngọc nhan sắc có phần phấn nộn, mà dương vật của Tống Trấn lại là màu tím đen, vừa thô vừa dài, tương tự như khí thế của hắn, thập phần kiêu ngạo.
Tim Tống Ngọc Trạch lại bắt đầu đập loạn, vội vàng dời tầm mắt không dám nhìn.
Tống Trấn tiến lên, ghé vào bên tai y hỏi: "Sao lại không nhìn? Đây chính là bảo bối có thể làm con sung sướng, không nhìn nhiều thêm một chút sao?"
Tống Ngọc Trạch: "Đồ vật của ông xấu quá, tôi không muốn xem."
Tống Trấn khẽ cười: "Hửm? Đồ vật xấu như vậy nếu cắm vào tiểu huyệt xinh đẹp của con hẳn là cũng sẽ đẹp hơn một chút, con thấy sao?"
Tống Ngọc Trạch che miệng hắn lại: "Câm miệng câm miệng, sao ông lại luôn nói mấy câu làm người khác thấy thẹn như vậy."
Tống Trấn cười ha ha khiến cho lòng bàn tay của Tống Ngọc Trạch ngứa ngáy, lúc y muốn thu về lại bị Tống Trấn bắt lấy, đặt ở trong miệng, liếm ướt từng ngón.
Tống Ngọc Trạch bị hắn liếm đến khóe mắt cũng ướt át, mắt hơi hồng mà mắng hắn biến thái.
Ánh mắt Tống Trấn sâu thẳm nhìn y như muốn nuốt vào bụng của mình, thấp giọng nói: "Làm sao bây giờ, hiện tại rất muốn làm con nhưng ở đây không có bôi trơn."
Tống Ngọc Trạch nhớ tới lúc trước bị Tống Trấn làm, nhớ tới cảm giác đau đớn sống không bằng chết đó, y vội vàng lắc đầu: "Tuyệt đối không được."
Tống Trấn đáp một tiếng, đi đến ngăn tủ đầu giường mở ra, tìm kiếm khắp nơi một lúc rồi lấy ra tuýp thuốc bôi, hỏi y: "Cái này được không?"
Tống Ngọc Trạch lớn tiếng nói: "Làm sao mà tôi biết được, biến thái, ông không được lại đây."
Tống Trấn ý cười nhẹ nhàng nhìn y: "Vậy thử một chút sẽ biết." Nói xong thì đi qua bắt lấy Tống Ngọc Trạch đang muốn chạy trốn.
Tống Ngọc Trạch bị hắn ấn dưới thân, y như muốn khóc tới nơi, âm thanh run rẩy nói: "Không muốn, tôi thật sự rất sợ."
Tống Trấn tựa như trấn an, hôn sau cổ y: "Đừng sợ, ta sẽ bôi trơn thật tốt, được không? Ta thật sự rất muốn tiến vào..."
Tống Ngọc Trạch bị âm thanh cầu xin của Tống Trấn làm cho trái tim cũng mềm xuống, che mặt của mình lại, nhỏ giọng nói: "Sợ ông rồi, nếu ông dám làm đau tôi..."
Tống Ngọc Trạch thỏa hiệp khiến cho Tống Trấn vui mừng vô cùng, đây là lần đầu Tống Ngọc Trạch chủ động để hắn tiến vào, thật sự phấn khởi tới mức muốn nổ tung.
Hắn sờ bờ mông của Tống Ngọc Trạch rồi mới tách ra, lập tức thấy được bông hoa nhỏ kia đang run rẩy.
"Hưm." Hai tay Tống Ngọc Trạch nắm chặt chăn, Tống Trấn dùng ngón tay đưa thuốc bôi vào bên trong, y vùi đầu mình vào ổ chăn, toàn thân đều run rẩy do khẩn trương.
Khuếch trương làm rất thuận lợi, đến khi ba ngón tay của Tống Trấn chen vào, Tống Ngọc Trạch vẫn chưa cảm thấy quá đau.
Phần dưới cơ thể buộc chứa vào dị vật khiến Tống Ngọc Trạch cảm thấy rất kỳ lạ, nhịn không được khóe mắt đỏ lên, làm sao bây giờ y cảm thấy bản thân như bị chơi hỏng rồi.
Ba ngón tay của Tống Trấn vừa rút ra thì lập tức có một vật thô nóng không hề dự liệu chen vào.
Tống Ngọc Trạch đột nhiên nắm chặt chăn, lớn tiếng mắng: "A! Đau quá...Cút ra."
"Bảo bối, thả lỏng được không? Thả lỏng con sẽ không đau."
"Thả lỏng cái đầu ông, ông đi chết cho tôi, không làm, đồ vật của ông quá lớn, căn bản không làm được." Tống Ngọc Trạch đau đến liên tục kêu thảm.
Tống Trấn tên đã lên dây không thể không bắn, hắn nhịn không được mắng một tiếng, dùng sức đè Tống Ngọc Trạch lại: "Đừng quậy, không phải trước kia đã làm qua rồi sao? Lúc đầu thì đau, con nhịn một lúc sẽ thấy thoải mái thôi."
Nói xong, Tống Trấn nhẹ nhàng rút ra rồi lại đâm mạnh vào, kỳ thật bôi trơn được làm rất tốt, ra vào so với tưởng tượng càng thuận lợi.
Mặc kệ Tống Ngọc Trạch khóc mắng, dù sao Tống Trấn cũng nhịn không được ấn eo y hung hăng đâm vào. Hơn nữa thanh âm mắng chửi cùng với tiếng khóc của Tống Ngọc Trạch càng dẫn ra nội tâm thô bạo của hắn, khiến hắn càng thêm dùng sức ra vào bên trong cơ thể y.
Nước mắt